Bách Luyện Thành Thần

Chương 3418: Căn phòng cuối cùng

Một con quái vật khổng lồ như Thái Nhất Thiên Cung mà muốn di dời đi hết thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản dễ dàng, thời gian một ngày rất hạn hẹpTrong thời gian ngắn như thế chỉ có thể mang theo một vài đệ tử cốt yếu và tộc nhân đi mà thôi.

Các đệ tử cốt yếu này là hy vọng, là tương lai của Thiên Cung, dù sao giữ núi xanh lại thì còn lo gì không có củi đốt.

Từng chiếc từng chiếc phi thuyền khổng lồ dừng sát trên các kiếm phái của bảy núi, từng mật thất tu luyện bị ép phải mở cửa ra.

Những đệ tử Thiên Cung còn đang ở Bỉ Ngạn thì bị gọi tỉnh lại, một vài đệ tử ở trong thần miếu hoặc không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn thì trực tiếp được vận chuyển đến trên phi thuyền và xếp thành từng hàng dài hệt như hàng hóa.

Một chiếc phi thuyền to lớn dừng trước Thái Đích Cung, đệ tử của ba đại kiếm phái lần lượt bước lên phi thuyền.

Việc di dời này không phải là cưỡng chế, nhưng các đệ tử cấp bậc Bỉ Ngạn cảnh ở lại Trung Thần Châu sẽ có kết cục như thế nào thì không cần nói cũng biết. Nếu tộc Hữu Hùng, Thần Nông xâm lấn Trung Thần Châu thì xác suất mà họ có thể sống sót là cực nhỏ.

Có một vài đệ tử khá ngoan cố, lựa chọn quay về gia tộc ở Minh hồ của mình, Thiên Cung cũng không ngăn cản.

“Các đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng ở đây” Sầu Tuẫn đứng trên phi thuyền chỉ dẫn.

Sau lưng hắn ta, các đệ tử như Phượng Ca đang ngồi xếp bằng.

Phượng Ca còn đang rèn luyện ở Hồn thành, không thể bắt gọi nàng tỉnh lại được nên chỉ có thể mang nàng đặt ở đây trước.

“Thật không ngờ phải rời Thiên Cung sớm thế…” Một đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng nhìn ra non sông ở phía xa, trong mắt lộ vẻ lưu luyến.

Bảy núi chính là nền tảng của Thiên Cung, Thiên Cung đã sừng sững ở đây vô số năm rồi, không ngờ hôm ra đi lại phải vội vội vàng vàng đến vậy.

“Chúng ta sẽ trở lại.” Một đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng khác lên tiếng: “Nhất định sẽ trở lại.”

Bọn họ được xem là quân dự bị của cấp cao Thiên Cung, ít nhiều gì cũng tiếp xúc đến một vài tình hình chân thật. Hoàn cảnh hiện tại của Thiên Cung quả thực không ổn, nhưng chỉ cần vượt qua được thì sớm muộn cũng sẽ có ngày quay về.

“Tránh đường đi!”

Cam Cao Hàn ở giữa không trung quát lên một tiếng thật lớn, ông đang khiêng một khối thủy tinh khổng lồ màu đỏ.

Các đệ tử vội tránh ra, Cam Cao Hàn đáp xuống giữa phi thuyền và nhẹ nhàng đặt khối thủy tinh màu đỏ xuống. Trong đó có một thân xác đang nằm trông tựa như đang ngủ say, đó chính là Đông Hoàng.

La lịch của khối thủy tinh màu đỏ này cũng khá đặc sắc, nó được đào ra từ sâu trong một khe nứt lớn ở giữa thế giới mẹ, là một trong các loại vật chất có độ cứng gần như cao nhất.

Khối thủy tinh này có thể chắn được hơn một trăm nghìn thần quân lực, tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Bất Hủ cảnh.

Sau khi đặt thân thể của Đông Hoàng ở đây, Cam Cao Hàn bước ra hai bước rồi vái Đông Hoàng một cái, cuối cùng khối thủy tinh màu đỏ chìm sâu vào trong phi thuyền.

Ngay sau đó, ở phía chân trời lại có một bóng hình lao tới vun vút, người phía trước là Lâm Chiến Đình. Ông ấy cũng khiêng theo một khối thủy tinh màu đỏ to cỡ mười mét, trong khối thủy tinh đó cất giữ thân thể của lão Anh.

Cũng giống như Cam Cao Hàn, ông ấy chuyển khối thủy tinh chứa thân thể lão Anh đến giữa phi thuyền rồi cho nó chìm xuống dưới.

Thấy thứ mà hai người mạnh nhất Thiên Cung mang tới, các đệ tử Thiên Cung bàn tán khe khẽ.

“Đông Hoàng và lão Anh đều đã được chuyển đến rồi, vậy La Chinh thì sao?”

“Nghe nói La Chinh bị kẹt trong bức tranh bất hủ, trong thời gian ngắn không thể trở về, nếu không thì chúng ta cũng không cần phải rời khỏi Trung Thần Châu.”

“Ôi, ta có dự cảm rất xấu là La Chinh chắc chắn sẽ không về được.”

Trong lúc mấy người bọn họ đang nhỏ giọng xì xầm, một cô gái mặc váy lam đi thẳng về phía họ.

Nghe thấy mấy lời bàn tán đồn đãi ấy, hàng lông mày thanh mảnh của nàng đột nhiên nhíu chặt, trong mắt phóng ra tia sáng sắc bén: “Các ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Cô gái váy lam này chính là Lý Bôi Tuyết đã ra khỏi Bỉ Ngạn.

Mấy tên đệ tử Thiên Cung đang lặng lẽ bàn tán bỗng chốc im bặt, không dám nói nhiều.

Lý Bôi Tuyết đã thành công tốt nghiệp vùng đất Kiếm Đỗng, chỉ vì Đông Hoàng còn đang bị nhốt ở Bỉ Ngạn nên không thể phong cho nàng làm Thiên Tiết Độ Sứ thôi, nhưng thực lực của nàng thì đã đủ sánh ngang với các Thiên Tiết Độ Sứ của Thiên Cung rồi.

Lúc này từ chân trời lại có một bóng người nữa bay tới, chính là Thu Âm Hà. Ông khiêng một khối thủy tinh màu đỏ cuối cùng lên phi thuyền, trong đó chứa thân thể La Chinh.

Lý Bôi Tuyết nhìn La Chinh trong khối thủy tinh màu đỏ, đôi mắt hơi buồn.

Nàng tin La Chinh nhất định có thể tỉnh lại, nhưng Thiên Cung thật sự có gắng gượng được đến lúc đó không?

Sau khi Thiên Cung đưa ra quyết định thì đã nhanh chóng thông báo cho Lê Sơn qua con đường Bỉ Ngạn, bên phía Lê Sơn cũng đã vội vàng chạy về hướng Thiên Cung…

Nhưng theo như thái độ mà tộc Vô Không cùng tộc Nguyên Linh dành cho La Chinh, hai đại tộc đó không thể nào khoanh chân đứng nhìn.

Thời gian là yếu tố vô cùng quan trọng, mỗi một hơi thở, mỗi một khoảnh khắc đều vô cùng quan trọng.

Sau khi đã đưa đủ ba khối thủy tinh màu đỏ chứa ba người lên phi thuyền rồi, cả bảy núi vội vàng đẩy nhanh tiến độ.

Khi hầu hết các nhân vật quan trọng của Thiên Cung đều đã lên phi thuyền, bên dưới phi thuyền phun ra một vầng sáng trắng xóa. Tiếng còi réo rắt phát ra từ trong phi thuyền, chiếc phi thuyền khổng lồ chầm chậm bay lên.

Trên sáu núi còn lại đều có một chiếc phi thuyền khổng lồ hình dáng giống hệt chầm chậm bay lên. Không lâu sau, cả bảy chiếc phi thuyền to lớn đều đã tập trung lại cùng nhau và nhanh chóng bay đi theo hướng Tây.



Trong bức tranh bất hủ, khoảnh khắc khi La Chinh vừa bước vào Lục Giác Tinh Trận, hắn đã biến về hình thái bình thường.

Khi thấy rõ mọi thứ trước mắt mình, vẻ mặt hắn lập tức ngưng lại: “Đây là… căn phòng cuối cùng ư?”

Trong vật chất màu đen này làm gì có căn phòng nào chứ? Tình báo mà Hồ Nữ đưa ra đã bị sai rồi.

Bây giờ, trong tầm mắt của hắn là một vùng không gian hoang vu mênh mông, còn La Chinh thì đang ở một góc của không gian này. Hắn đang đứng trên bệ đá của một Lục Giác Tinh Trận.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, tất cả mọi căn phòng trong vòng xoáy đều như thế này à?” La Chinh hỏi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Những căn phòng khác đều rất nhỏ, không khác nhiều lắm so với ngươi nghĩ. Thông qua Lục Giác Tinh Trận để tiến vào bên trong là sẽ dung hợp được huyết mạch”

La Chinh cũng vào đây bằng Lục Giác Tinh Trận, nhưng hình như hắn đã vào một nơi rất lạ.

Sau khi quan sát một lúc trên bệ đá Lục Giác Tinh Trận, cuối cùng La Chinh cũng đi xuống.

Bên dưới là bùn đất mềm mại, thoang thoảng có mùi thối và rữa nát, mỗi một bước bước ra đều để lại dấu chân sâu cả một tấc. Sau khi đi được vài chục bước, sau lưng La Chinh bỗng xuất hiện một bóng người cao cỡ nửa người bình thường. Thoạt nhìn thì cái bóng ấy trông như một cậu bé Nhân tộc, có mái tóc ngang trán, trên gương mặt tái nhợt như giấy đầy rẫy vết thương đã thối rữa, nhìn không có một chút sức sống nào mà hệt một xác chết.

Sau khi xuất hiện, nó giẫm lên dấu chân của La Chinh mà bước tới, động tác máy móc và rất quái lạ, góc độ của hai tay hai chân khi di chuyển cũng có vấn đề, thật sự không giống như một con người đang bước đi mà ngược lại giống một loại động vật nào đó ăn xác rữa.

La Chinh bước ra một bước, nó cũng bước ra một bước. Động tác và tốc độ của cả hai gần như đồng bộ với nhau.

La Chinh đã đạt đến tu vi hiện tại, thần thức lúc nào cũng phóng ra ngoài, thế nhưng hắn lại không thể cảm nhận được động tĩnh của bé trai này.

La Chinh cứ thế đi hơn nghìn bước về phía trước, bé trai với gương mặt trắng bệch kia cũng đi hơn nghìn bước.

Chân của đứa bé tuy ngắn, nhưng mỗi bước bước ra đều sẽ bay lơ lửng trên không một khoảng ngắn, thế nên khoảng cách giữa nó với La Chinh càng lúc càng gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận