Bách Luyện Thành Thần

Chương 2076: Huyết thống

“Thiên Phạn vực?”La Chinh hơi sững sờ, cũng nhận ra rằng mình đã hỏi đúng người.

Đối với vấn đề này, e rằng ngay cả Cố Bắc và La Tiêu cũng không thể giải đáp. Dù sao “bí thuật hỗn độn” mà bọn họ làm ra, hắn cũng không biết rõ nó sẽ phát triển đến mức nào.

Lê Lạc Thủy gật đầu, hai mắt chăm chú nhìn con trai của mình như thể đang nhìn sinh vật kỳ dị nào đó vậy.

Đột nhiên, bà thì thào: “Bọn họ đi bậy đi bạ mà lại đúng đường… Vốn dĩ chẳng còn bất kỳ một tia hy vọng nào, có lẽ đây là một bước ngoặt… Đây là ý chí của cổ thần hỗn độn! Cổ thần hỗn độn phù hộ chúng ta…”

Trước đó Lê Lạc Thủy còn khá tốt nhưng giờ thì có vẻ hào hứng quá mức, và đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

La Chinh thấy mẹ mình như thế bèn vươn tay ra, huơ huơ trước mặt bà.

Lê Lạc Thủy sực tỉnh lại. Vừa thấy ánh mắt kinh ngạc của La Chinh, bà biết mình đã thất thố nên hơi lúng túng.

“Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên Phạn vực là gì thế?” La Chinh tò mò hỏi.

Lê Lạc Thủy sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, khi tâm trạng thoải mái hơn, bà mới trả lời: “Chinh Nhi biết Thần vực này là gì rồi nhỉ?”

“Thuyền ạ?” La Chinh trả lời.

Lê Lạc Thủy gật đầu: “Xem ra Vũ Thái Bạch đã nói cho con biết rồi, Thần vực là một đại thế giới và cũng là một chiếc thuyền, nhưng con biết mục đích của chiếc thuyền này là gì không?”

La Chinh chưa biết việc đó, hắn chỉ biết rằng chiếc thuyền này đang không ngừng rơi.

Dựa theo giải thích của Cưu Thánh thì kết quả cuối cùng là Thần vực sẽ rơi tan nát…

Nếu thế giới rộng lớn này rơi nát thì sợ là toàn bộ sinh linh tại Thần vực đều sẽ bị tiêu diệt.

Suy cho cùng, còn ai ngoài thánh nhân có thể chịu được khí hỗn độn của Thần vực tràn vào cơ thể chứ?

“Không biết” La Chinh lắc đầu.

Lê Lạc Thủy khẽ thở dài rồi nói: “Thần vực vốn là thứ kéo dài hy vọng của Lê Dân, là một chiếc thuyền dùng để chạy nạn”

“Chạy nạn?” Con ngươi của La Chinh hơi co lại.

“Ừ” Lê Lạc Thủy gật đầu: “Bộ tộc Lê Dân ta cũng là gia tộc lớn trong thế giới mẹ từ thời thượng cổ, nhưng cuối cùng lại thua dưới tay Đế Hồng Thị, vô số người bị tàn sát… Trong lúc nguy cấp, chúng ta phải tạo ra Thần vực và trôi vào trong hỗn độn vô tận nhằm kéo dài huyết thống Lê Dân”

Lê Lạc Thủy vô thức để lộ nỗi căm uất của mình khi nhắc đến chuyện này.

Lê Dân bọn họ từng hưng thịnh đến nhường nào, một trăm nghìn Xi Vưu Vệ, chín bộ tộc lớn đủ để tung hoành khắp thế giới mẹ…

Có điều, từ lúc Lê Lạc Thủy còn chưa hiểu chuyện, bộ tộc Lê Dân đã suy tàn, ngay đến tộc trưởng cũng bị áp chế nên đành phải ra hạ sách này.

“Không ngờ Thần vực là một chiếc thuyền chạy nạn” La Chinh hơi ngây ra.

Hóa ra các sinh linh vượt bậc nằm sâu trong hỗn độn cũng chia phe phái, cũng đấu tranh và giết chóc lẫn nhau.

La Chinh suy nghĩ một lát rồi hỏi ngay: “Không đúng, nếu như bộ tộc Lê Dân chạy đi thì tại sao Thần vực lại ít người Lê Dân như vậy?”

Bộ tộc Lê Dân chạy nạn bằng chiếc thuyền Thần vực khổng lồ thì chắc chắn sẽ đưa hàng chục nghìn người trong tộc theo.

Song, La Chinh đến Thần vực cũng đã lâu rồi, hắn biết nơi này có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ và vô số chân thần, nhưng cho đến giờ lại chưa từng nghe đến tộc Lê gì cả.

Nếu bảo là có thì e rằng chỉ có duy nhất người mẹ trước mắt này thôi!

Lê Lạc Thủy mỉm cười: “Chẳng phải trước mắt con có hai người à?”

“Hai người?” La Chinh sửng sốt.

“Ta và con” Lê Lạc Thủy cười: “Tộc Lê chia làm chín bộ với huyết thống không giống nhau, mà con chính là người mang huyết thống Xi Vưu chính thống nhất trong chín bộ tộc lớn!”

Đến giờ La Chinh mới hiểu ý của mẫu thân.

Nếu hắn là hậu duệ của Lê Dân thì cũng tính là một “Lê Dân” rồi, huống chi hắn còn kế thừa huyết thống của Lê Lạc Thủy nữa.

Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó khó hiểu. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào La Yên trong lòng, mở miệng hỏi: “Nếu mình là Lê Dân thì La Yên là gì?”

Tại sao mẫu thân không tính cả La Yên trong khi hắn và La Yên đều là con của bà?

“Con bé không phải” Lê Lạc Thủy thản nhiên đáp.

“Ý mẫu thân là La Yên không phải do mẫu thân sinh ra à?” La Chinh thận trọng hỏi, trong lòng hơi khẩn trương.

Ai ngờ Lê Lạc Thủy lại mỉm cười: “Tất nhiên không phải vậy, Yên Nhi đúng là muội muội ruột của con, chỉ là huyết thống của con bé rất đặc biệt, ta cũng là một phần nguyên nhân. Nói chung, con bé có một loại huyết thống khác…”

“Thì ra là thế” La Chinh yên lòng.

“Ban đầu Thần vực không có ít Lê Dân như vậy” Lê Lạc Thủy nói trong khi nhìn chằm chằm vào La Chinh: “Có lẽ con chưa nghe về hai chữ Lê Dân, nhưng chắc hẳn con đã nghe về chủng tộc khác nhỉ?”

La Chinh trầm ngâm một lát rồi bỗng nhớ ra chủng tộc thần bí nọ…

“Thánh tộc!” La Chinh bật thốt lên.

“Đúng” Lê Lạc Thủy khẽ đáp.

La Chinh nhìn thấy người Thánh tộc lần đầu tại Tiên Phủ Bắc Thánh. Khi đó, hắn đã rất hứng thú với chủng tộc hoàn mỹ ấy rồi.

Về sau, Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ, “Thánh tộc” trong vũ trụ Đại Cực tấn công. Lúc ấy La Chinh mới biết những thứ đó chỉ là “Thánh tộc giả” do Mục Hải Cực suy tưởng ra thôi.

Rồi tiếp theo đó, hắn đã biết Thánh tộc thật sự đến từ Thần vực.

Khi Thần vực còn ở thuở sơ khai, chủng tộc thần bí này chính là người chi phối Thần vực.

Thánh tộc là bộ tộc tìm hiểu bia đạo thần đạo sớm nhất, là bộ tộc mạnh nhất, thậm chí cũng là bộ tộc đạt được thánh nhân.

Dựa theo suy luận thường thấy, Thánh tộc vừa mạnh mẽ vừa đến sớm chiếm được chỗ tốt, những chủng tộc khác hoàn toàn không có cơ hội nổi dậy. Tuy nhiên, một số tài liệu lịch sử cổ có viết, chủng tộc thần bí và mạnh mẽ ấy bỗng dưng biến mất chỉ trong một đêm!

Chuyện kỳ dị đó vẫn luôn là bí ẩn chưa có lời giải của Thần vực.

Hay nói một cách chính xác hơn thì bí ẩn này vốn có lời giải, chẳng qua nó đang nằm trong tay một nhóm rất ít người và chưa từng được công khai.

La Chinh chợt nhớ đến truyền thuyết của những người ngộ đạo thời viễn cổ, bèn hỏi: “Thánh tộc còn cần lĩnh ngộ thần đạo à? Chẳng phải bọn họ đều là sinh linh vượt bậc mạnh mẽ sao?”

Lê Lạc Thủy lắc đầu: “Dù Lê Dân chúng ta có mạnh đến đâu thì trong bộ tộc vẫn luôn tồn tại một số người yếu ớt. Một số Lê Dân có tuổi thọ ngắn ngủi và không mạnh hơn các thần dân trong Thần vực là bao. Trên chiếc thuyền hy vọng này có ba nghìn thần đạo do tộc trưởng của chúng ta để lại, tất nhiên Lê Dân chúng ta phải tiếp tục gìn giữ và lưu truyền nó cho đời sau!”

La Chinh nghe được giải thích của Lê Lạc Thủy mới chợt hiểu ra.

Hóa ra ba nghìn thần đạo đều do tộc trưởng Lê Dân sáng tạo ra!

“Vậy… tại sao Thánh tộc lại biến mất?” La Chinh hỏi.

“Bởi vì truy binh” Lê Lạc Thủy trả lời: “Sao kẻ hiểu rõ đạo lý diệt cỏ tận gốc như Đế Hồng Thị có thể dễ dàng để cho nhánh bộ tộc có huyết thống thuần khiết nhất tộc Lê trốn thoát? Hắn ta đã phái Hiên Viên Vệ đuổi giết chúng ta! Dù cho chúng ta đã chống chọi hết sức mình, nhưng rồi một tên trong Hiên Viên Vệ đã sử dụng ‘phương pháp Liệt Huyết’”

Dường như suy nghĩ của Lê Lạc Thủy lại bay về thời đại cực kỳ xa xưa trước kia…

“Phương pháp Liệt Huyết này là thủ đoạn chém tận giết tuyệt cực kỳ ác độc, chỉ cần lấy được huyết thống của một người trong tộc là sẽ có khả năng tiêu diệt toàn bộ chủng tộc ấy trong một phạm vi nhất định. Sau khi tên Hiên Viên Vệ đó dùng hết sức lực cuối cùng của mình để kích hoạt phương pháp Liệt Huyết, tất cả Lê Dân trong Thần vực đều nổ thành bãi máu… Vì vậy, trong mắt những người đến Thần vực sau đó mới là cảnh tượng Thánh tộc biến mất trong một đêm, bởi vì bọn họ chết cả rồi!”

Gương mặt Lê Lạc Thủy hiện rõ vẻ đau thương, câu hỏi của La Chinh đã làm bà rơi vào hồi ức đau khổ thấu trời.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận