Bách Luyện Thành Thần

Chương 2445: Năng lực

Chưa tới hai canh giờ kể từ khi Đường Lôn sống lại, Phương Thập Hình cũng về tới đảo nổi của Phương giaThời gian sống lại của ông ta cũng khá gần Đường Lôn, nhưng Phương Thập Hình là người cẩn thận, đương nhiên sẽ không nổi giận đùng đùng như Đường Lôn. Ngược lại, ông ta nghe ngóng về Hàm gia một cách tỉ mỉ.

Thời gian tử vong của những thánh nhân khác cũng không chênh lệch nhau là bao, thời gian sống lại có dài có ngắn nhưng cũng khá suýt soát nhau.

Hai ngày sau, các thánh nhân lần lượt sống lại. Dưới sự kêu gọi của Mục Hải Cực, bọn họ đều tụ tập trên đảo nổi của Mục gia.

“Cái gì? Ngươi nói tên Hàm Thanh Đế kia chính là Nhạc Ngâm Liễu sao?” Đường Lôn lại trợn tròn mắt một lần nữa.

Mục Hải Cực khẽ gật đầu: “Ngươi chết sớm quá nên mới không thấy cảnh kia”

Phương Thập Hình đứng ở bên cạnh cũng nói: “Trường thương của ông ta có thể phá tan áp chế không gian trong cấm địa. Ở nơi đó ông ta chiếm rất nhiều ưu thế, chúng ta không thể giam gì được ông ta…”

Lúc đó, người duy nhất có thể áp chế được Hàm Thanh Đế chính là cơ thể sao chép do Linh Thù tạo ra.

“Thực lực của bản thân Hàm Thanh Đế ra sao?” Đường Lôn lại hỏi.

Mục Hải Cực suy tư một lúc, sau đó đáp lại: “Thực lực của ông ta mạnh hơn hai chúng ta một chút, hơi yếu hơn so với Thuần Quân huynh…”

Nhưng Mục Hải Cực nói tới hai từ “hơi yếu” này là chỉ kết quả so sánh khi Đông Phương Thuần Quân chưa thi triển Âm Dương Hóa Thế. Còn khi Đông Phương Thuần Quân hy sinh bản thân để thi triển Âm Dương Hóa Thế thì e rằng không ai trong các thánh nhân đương thời là đối thủ của ông ta cả.

“Chỉ với chút thực lực ấy mà lão ta dám cướp đảo nổi của đại ca sao?” Đường Lôn cười khẩy.

Ở bên cạnh, Lãnh Diệu cũng cười khà khà: “Nghe nói Hàm Thanh Đế còn bắt chước Thuần Quân Đại Thánh, triệu tập các thánh nhân ở trong Chúng Thánh Đường để lập liên minh các gia tộc quyền thế. Nhưng ông ta lại bị đám thánh nhân Chiến Vô Cực châm chọc…”

“Ha ha ha…”

Các thánh nhân trong liên minh các gia tộc quyền thế lập tức cười ầm lên.

Bọn họ hiểu rất rõ đạo đối nhân xử thế giữa các thánh nhân. Hàm Thanh Đế làm như vậy quả thực là quá ngây thơ. Dù sao, để phát động một trận chiến tranh vũ trụ là chuyện vô cùng khó khăn, Mục Hải Cực thấu hiểu rất rõ điểm này.

“Nhưng Hàm Thanh Đế còn có thể trở về, vì sao Thuần Quân huynh lại chết? Chẳng lẽ cuối cùng hai cô bé kia cũng bị huynh ấy bắt được?” Mục Hải Cực phỏng đoán.

Dù sao các thánh nhân ở đây chẳng ai sống được tới giây phút cuối cùng cả, bọn họ không rõ cuối cùng vực sâu Ma vực thuộc về ai.

“Cho dù như vậy thì đã sao?” Đường Lôn cười mỉa: “Nơi này cũng không phải vực sâu Ma vực, dưới tình huống pháp tắc không gian không bị áp chế, chúng ta lại sợ một mình ông ta à?”

“Đường Lôn huynh nói đúng đó! Chúng ta nên hợp sức lại để đòi công bằng cho Thuần Quân Đại Thánh!” Lãnh Diệu thản nhiên nói.

“Nếu như không được, chúng ta cứ trực tiếp mở ra cuộc chiến tranh vũ trụ…” Một thánh nhân khác cũng nói.

Nhìn các thánh nhân này có vẻ cực kỳ căm phẫn, nhưng thực tế trong lòng họ vẫn tồn tại một phần tư lợi. Nếu mọi người cùng liên thủ với nhau giết chết Hàm Thanh Đế thì đương nhiên có thể chiếm được hai cô bé kia, sau đó có thể nắm giữ vực sâu Ma Vực trong tay.

Một khi khống chế được vực sâu Ma Vực, bản thân họ sẽ nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của liên minh các gia tộc quyền thế, thay thế vào vị trí của Đông Phương Thuần Quân.

Sau khi quyết định, các thánh lắc người một cái đã xuất hiện ở đảo nổi của Hàm gia rồi.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Từng thánh nhân bay lơ lửng giữa không trung, tản ra khí thế rất mạnh, khiến người của Hàm gia lập tức phát hiện ra.

“Rất nhiều thánh nhân tới đây…”

“Là thánh nhân của liên minh các gia tộc quyền thế! Nguy rồi! Hàm gia chúng ta gặp rắc rối rồi!”

“Bọn họ đến báo thù cho Đông Phương gia!”

Đám con cháu của Hàm gia hoảng hốt. Đảo đảo này cũng chỉ lớn có từng ấy mà thôi, ngộ nhỡ các thánh nhân ra tay thì chẳng có chỗ mà ẩn núp.

“Hàm Thanh Đế, lăn ra đây cho ta!” Đường Lôn là người đầu tiên đứng ra, thét về phía đảo nổi.

Mặc dù những thánh nhân khác không nói chuyện, nhưng cũng lặng lẽ thả khí tức ra. Bọn họ nhất định phải ép Hàm Thanh Đế lóa đầu ra ngoài.

Chỉ một lát sau, phía dưới đảo nổi xuất hiện một sóng dao động không gian, Hàm Thanh Đế và Hàm Thương Yên bước từ trong đường hầm không gian ra.

Trên mặt Hàm Thanh Đế là nụ cười thản nhiên, ông ta nhìn về phía Đường Lôn, khẽ cười: “Đường Lôn huynh, vì sao hôm nay huynh lại tức giận như vậy?”

Trên người Đường Lôn đã dâng lên một ngọn lửa, thân hình cường tráng tỏa ra một hơi thở nóng rực. Mấy đệ tử Hàm gia bên dưới chợt cảm thấy như đang giữa ngày hè, toàn thân đều nóng lên.

Đường Lôn đột nhiên nói: “Mặc dù đại ca của chúng ta đã chết, nhưng ngươi lại dám cướp đảo nổi của Đông Phương gia thì chính là đang đối địch với chúng ta!”

Lãnh Diệu, Mục Hải Cực và các thánh nhân khác cũng đồng loạt lấy vũ khí ra, nhìn như sắp ra tay.

Phương pháp mà bọn họ quyết định chính là diệt thân thể của Hàm Thanh Đế trước, sau đó mới phát động chiến tranh vũ trụ.

Trong vực sâu Ma Vực, những thánh nhân này không có Thái Hòa Thần Thương nên quả thực bọn họ không thể làm gì được ông ta, nhưng còn trong Thần Vực thì lại khác…

“Muốn ra tay à?” Hàm Thanh Đế khẽ híp mắt lại, cười khẩy rồi nói: “Thôi được rồi, chung quy cũng phải để các người biết rốt cuộc trong tay ta nắm giữ sức mạnh như thế nào…”

Hàm Thương Yên đang đứng bên cạnh ông ta khẽ nâng tay phải lên, từng sợi năng lượng màu đen lượn lờ quanh hắn ta.

Những ngày qua, Hàm Thanh Đế cũng vắt óc suy nghĩ về chức năng của chiếc nhẫn này.

Mặc dù rừng Lang Tuyền, linh sơn Bất Chu, Hồn Hoang và vực sâu Ma Vực được xưng là bốn cấm địa lớn, nhưng quả thật vực sâu Ma vực là cấm địa đứng đầu. Theo lời đồn, ai nắm giữ được sức mạnh của vực sâu Ma vực thì có thể hủy diệt được Thần vực…

Những ngày qua, Hàm Thanh Đế cũng đã hiểu ra, sở dĩ những thánh nhân khác không thèm nể mặt mũi mình là vì sức mạnh mà bản thân thể hiện ra chưa đủ mạnh.

Khi năng lượng màu đen này lượn lờ quanh người Hàm Thương Yên, ánh sáng toàn bộ Thần vực dần dần ảm đạm hẳn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Mặt trời… mặt trời biến thành màu đen!”

“Bây giờ mới là buổi sáng, sao có thể tối như vậy được?”

“Gặp ma rồi! Ta ở trong Thần vực nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy tình huống như lúc này…”

Trong Thần vực, một năm có bốn mùa, ngày đêm đan xen rất đều đặn, gần như không bao giờ xuất hiện tình trạng kỳ lạ. Ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện điều bất thường, toàn bộ Thần vực rơi vào cảnh tối thui như mực. Dị tượng này đã khiến rất nhiều thần dân suy đoán.

Hàm Thương Yên giơ tay phải lên, dần dần bay lơ lửng lên không trung cùng với Hàm Thanh Đế. Giờ phút này, năng lượng màu đen quấn quanh người hắn ta càng tản ra khí tức đáng sợ hơn. Khí tức ấy lập tức áp chế ngọn lửa do Đường Lôn tạo ra.

Ngọn lửa vốn nóng bỏng, sáng ngời giờ lại như ngọn nến, khó mà nhìn thấy.

“Đây là sức mạnh gì…” Cuối cùng, trên mặt Đường Lôn cũng toát ra vẻ kiêng kỵ.

Mi mắt Mục Hải Cực cũng giật giật. Sợ rằng ông ta thực sự đoán trúng rồi, vực sâu Ma vực đã rơi vào tay Hàm Thanh Đế.

Nói như vậy, hai thằng nhóc La Chinh và Hoa Thiên Mệnh chắc cũng đã chết rồi?

Tình hình chiến đấu của song phương đang hết sức căng thẳng thì đúng lúc này, một bóng người mờ mịt lặng lẽ hạ xuống phía sau lưng Hàm Thanh Đế.

“Đều là người một nhà, cần gì phải đánh tới mức một mất một còn như vậy? Hàm Thanh Đế, dừng tay lại đi…”

Câu nói vừa dứt, một ông cụ xuất hiện ở giữa không trung.

“Lão Hốt!”

“Lão Hốt tới rồi!”

“Là lão Hốt…”

Đám người Mục Hải Cực nhìn thấy Hốt Diễm, mắt của ai nấy đều sáng rực lên.

Là một thành viên thuộc liên minh các gia tộc quyền thế, tất nhiên các thánh nhân này đều biết rõ lão Hốt mới thực sự là hậu thuẫn của họ.

Hàm Thanh Đế hơi híp mắt lại, sát ý ở trên mặt lặng lẽ biến mất. Hàm Thương Yên cũng dùng ngón tay giữ chiếc nhẫn kia lại.

Bầu trời vốn đang u ám bỗng chốc sáng bừng, toàn bộ Thần vực lại khôi phục vẻ sáng sủa như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận