Bách Luyện Thành Thần

Chương 3456: Nuốt chửng

Mặt đất Ly Hổ Châu nhìn như một tấm giẻ lau, theo cuộc chiến đấu của hai người, tấm giẻ lau này bắt đầu quay cuồng, nhăn nhúm, rách rướiSinh linh sinh tồn trên tấm giẻ lau này đồng loạt mất mạng như cỏ rác, chúng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trời long đất lở. Trong cuộc chiến đấu cấp cao như thế này, ngay cả một vài người biết chuyện cũng không có năng lực phản kháng…

Bức tường ngăn kiên cố đến mức ngay cả Bất Hủ cảnh cũng phải dốc hết toàn lực mới có thể đánh vỡ, vậy mà lại không chịu nổi trước đòn đánh của hai người.

“Soạt!”

Phía Nam Ly Hổ Châu lún xuống, mặt đất nứt nẻ khắp nơi, một khe nứt kéo dài đến mấy triệu dặm xuất hiện, xuyên qua khe nứt này có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Hỗn Độn. Lớp đất nứt vỡ sinh ra áp suất hấp dẫn đám mây Hỗn Độn cách đó không xa, khiến những đám mây Hỗn Độn kia ùn ùn kéo tới chỗ vết nứt…

Nếu các sinh linh trong Ly Hổ Châu chỉ có thể ngồi yên chờ chết trước thảm họa lần này thì người trong Thiên Cung còn có một cơ hội sống.

Các đệ tử Thiên Cung trong cuộc di dời lần này đều là Bỉ Ngạn cảnh trở lên, khí hỗn độn không có uy hiếp gì với bọn họ. Nhưng sự ảnh hưởng từ trận chiến của A Hỏa và Thông Thiên giáo chủ chỉ mới lan tới đã đủ khiến bọn họ không chết cũng bị thương.

“Mọi người chạy về phía Tây!”

“Nếu lạc đường thì đi tới Lê Sơn!”

“Hướng chính Tây, xuyên qua tường ngăn!”

Vách tường vốn không thể phá vỡ giờ đã vỡ nát, cuối cùng cũng không thể ngăn cản mọi người chạy thoát. Nhóm người Lý Bôi Tuyết, Cam Cao Hàn nhanh chóng tổ chức cho các đệ tử Thiên Cung đi xuyên qua.

Không chỉ có mỗi đệ tử Thiên Cung chạy trốn mà ngay cả các đệ tử Hữu Hùng, Thần Nông và Mẫn Nguyệt cũng vội vàng trở lại phi thuyền của mình. Cuộc giao thủ đẳng cấp cao này đã làm xáo trộn kế hoạch ban đầu, nhưng nếu chạy tới Lê Sơn thì vẫn còn một con đường sống.

Cơ Hiên Viên bị A Hỏa chiếm cứ thể xác, Thần Nông vừa mới khôi phục từ trạng thái Dương Quái, còn Mẫn Hổ thì đã bỏ mạng, bọn họ căn bản không còn hơi sức đâu mà lo cho tính mạng của đám Thánh Hồn cảnh kia nữa.

“Soạt…”

Mặt đất lại nứt ra một khe hở, mấy ngàn tảng đá khổng lồ bay lên không trung, mỗi tảng đá đều có đường kính bằng cả trăm ngọn núi khổng lồ.

Một con địa long hai cánh ở trong một tảng đá, sau khi cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, nó nhanh chóng chui ra khỏi tảng đá, bấy giờ mới phát hiện mình đang ở giữa không trung. Cho dù tu vi của con địa long hai cánh này đã đạt tới Chân Thần cảnh nhưng linh trí lại thấp, nó còn đang đau khổ suy nghĩ vì sao thì một ngọn lửa đã lao về phía nó.

Ngọn lửa cách người nó còn hơn mười dặm nhưng hơi nóng mà ngọn lửa này phát ra lại truyền đi hơn mười dặm, nháy mắt đã quay chín nó từ đầu tới đuôi.

Thông Thiên giáo chủ chê “Không” đang bị kéo lê đằng sau quá vướng bận, bèn dứt khoát nhét vào “Ngư Cổ” – một pháp bảo không gian khác của mình. Trong suốt quá trình chiến đấu, hai người đều bày ra sự linh hoạt ngoài sức tưởng tượng.

Tuy A Hỏa dung hợp với thân thể Cơ Hiên Viên thông qua con mắt kia, nhưng thực lực lại không hề chịu ảnh hưởng, đối mặt với Thông Thiên giáo chủ mà vẫn không hề rơi xuống thế yếu!

“Thông Thiên, à không, giáo chủ đại nhân! Đây là lần thứ hai A Hỏa giao thủ với ngươi nhỉ? A Hỏa cảm thấy thực lực của giáo chủ đại nhân không hề tiến bộ!” A Hỏa khẽ cười nói.

Sắc mặt Thông Thiên giáo chủ tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm giật mình. Nói về thực lực chân chính, Thông Thiên giáo chủ và Mục Linh gần như không có chênh lệch, mấy lần giao thủ trực tiếp đã minh chứng điều này.

Còn A Hỏa này năm xưa tuy là nhân vật số ba trong tộc Nguyên Linh, nhưng thực lực lại thua xa Mục Linh, ít nhất khi đó Thông Thiên giáo chủ không hề để nàng ta vào mắt. Bây giờ mới mấy kỷ nguyên hỗn độn trôi qua, không ngờ đã trưởng thành tới mức này?

“Vù!”

Trong lúc Thông Thiên giáo chủ còn đang trầm ngâm thì A Hỏa đã vung mạnh La Chinh tới một lần nữa.

Không thể không thừa nhận, La Chinh ở trạng thái này đúng là một món vũ khí vô cùng hoàn hảo.

Có vài đòn sát thủ của Thông Thiên giáo chủ đều bị La Chinh khắc chế, trong tay A Hỏa, La Chinh là một món vũ khí đặc thù có thể hấp thu tất cả năng lượng, quan trọng nhất là hắn không hề bị tổn hại! Tình thế bị động của Thông Thiên giáo chủ hiện tại có vài phần công lao của La Chinh.

Sau khi giành được tự do, Phục Hy và Nữ Oa đã bay tới phía Tây Nam Ly Hổ Châu, hai người bọn họ vẫn chưa rời đi.

“Ta cho rằng ta đã là người mạnh nhất trong Hỗn Độn, nhưng bây giờ lại nhảy ra hai tên quái vật…” Phục Hy nhìn lên Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa trên bầu trời, phẫn nộ nói.

“Bọn họ đều là lão quái vật sống qua vô số kỷ nguyên hỗn độn, đương nhiên huynh không thể sánh kịp” Ánh mắt Nữ Oa vẫn điềm tĩnh.

Tộc Vô Không và tộc Nguyên Linh đều quyết giành bằng được La Chinh, Nữ Oa cũng vậy, thực lực không có tác dụng trong tình huống hiện tại, vậy chỉ có thể dùng trí.

Cũng may Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa vẫn chưa phân thắng bại, bọn họ còn có cơ hội.

Bên phía Hắc Thuyền…

Thuyền trưởng đang quan sát trận chiến. Nếu Thông Thiên giáo chủ cũng bị đánh bại, Hắc Thuyền bọn họ cũng chẳng còn ý nghĩa gì để tồn tại, hắn ta chỉ cần chờ đợi kết quả là được.

Tính ra thì hắn ta còn có chuyện có ý nghĩa hơn phải làm.

“Ầm!”

Lại một chiếc Vòng Tròn Giáng Lâm bị kích hoạt.

Hai người khác thuộc tộc Vô Không xuất hiện trước mặt thuyền trưởng. Một trong đó là Vân Tiêu Tiên Tử – đệ tử của Thông Thiên giáo chủ, người còn lại chính là Tà Thần.

Tà Thần lần nữa giáng lâm quét mắt nhìn các thành viên Hắc Thuyền một cái, chỉ à một tiếng.

“Nhãi ranh, ngươi có ý gì” Sắc mặt Đồng Nhân bỗng sa sầm.

Những người trên Hắc Thuyền đều không phải hạng tốt đẹp gì. Tà Thần có thể trưởng thành nhanh như vậy, có năng lực thoát khỏi La Chinh tiến vào Bỉ Ngạn, tất cả đều là công lao của Hắc Thuyền bọn họ. Nhưng tên này mới đổi đời được vài ngày đã không xem ai ra gì.

“Đừng so đo với hắn, từ khi thực lực thấp kém tính tình hắn đã như vậy” Nói xong, Thần Đồ mỉm cười với Tà Thần.

Lúc này Tà Thần mới cười với Thần Đồ, giống như bạn bè lâu ngày gặp lại. Hắn ta có thể ở lại Hắc Thuyền đều là nhờ Thần Đồ, hơn nữa Thần Đồ còn rất kiên nhẫn với hắn ta.

“Hóa thân tà ác ở đâu?” Vân Tiêu Tiên Tử hỏi.

“Tiên tử đi theo ta” Nói xong, thuyền trưởng gật đầu với Tiểu Lan một cái.

Hai tay Tiểu Lan nhẹ nhàng mở ra, một chiếc thuyền không gian vô hình bao phủ mọi người, sau đó thuyền không gian đã xuất hiện ở phía Tây Ly Hổ Châu, là nơi giao thủ ban đầu của Lê Sơn với tộc Hữu Hùng.

Lúc Thần Nông truy đuổi Bất Kiến Chi Châu đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của Quỷ Thanh, hiện tại Quỷ Thanh vô cùng suy yếu. Cũng may y và Ly Hổ Châu đã trói chặt vào nhau, chỉ cần Ly Hổ Châu không hoàn toàn hủy diệt thì y sẽ không chết.

“Ầm!”

Bất Kiến Chi Châu giáng xuống.

Người trên Hắc Thuyền, Tà Thần và Vân Tiêu Tiên Tử xuất hiện trước mặt Quỷ Thanh.

Quỷ Thanh ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người Thần Đồ và Tà Thần. Y cảm nhận được một cảm xúc nào đó trên người Thần Đồ, cảm xúc này giống như có liên quan tới y. Còn cái tên Tà Thần ngạo nghễ ưỡn ngực, vẻ mặt ngông cuồng kia, nhìn thấy hắn ta giống như thấy được chính mình.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Thấy đám người Hắc Thuyền khí thế hùng hổ, Quỷ Thanh cũng biết không phải chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng Quỷ Thanh cũng không trung thành với tộc Hữu Hùng, y giống như một giọt dầu trôi nổi trong nước, không thể dung hợp với bất cứ thế lực nào.

Nếu bị bắt gia nhập Hắc Thuyền cũng được…

“Đây là hóa thân của ý chí tà ác trong thế giới mẹ, ngươi phải nuốt chửng hắn” Thần Đồ chỉ vào Quỷ Thanh và nói.

Quỷ Thanh nghe vậy thì lập tức kinh hãi, ngẩng đầu nhìn gương mặt non nớt trắng trẻo của Thần Đồ, một kẻ không sợ trời không sợ đất, ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không sợ như y lại đột nhiên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận