Bách Luyện Thành Thần

Chương 1705: Chiến thần

Thấy La Chinh đột nhiên xuất hiện ở đây, Mục Cửu hơi sững sờ: “Ủa? Ngươi không phải là cái tên sư huynh ta muốn tìm sao? Tự nhiên chui đâu ra vậy?“Trước đó Mục Hàn đã sử dụng cờ sưu hồn của Mục Cửu để tìm kiếm bóng dáng La Chinh trong toàn bộ vũ trụ Đại Diễn!

Nhưng La Chinh cứ thế biến mất không thấy tăm hơi, thật là kỳ lạ.

Bây giờ hắn bỗng nhiên lại ló đầu ra, đương nhiên Mục Cửu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Có điều, tuy ngạc nhiên nhưng Mục Cửu cũng không coi La Chinh ra gì. Trong mắt Mục Cửu, La Chinh cùng lắm cũng chỉ là một Đạo Tử có thực lực hơi mạnh mà thôi… Vũ trụ Đại Diễn nhiều Thiên Tôn như vậy mà gã còn chẳng thèm để vào mắt, huống chi là một Đạo Tử mới chỉ ở Giới Chủ Cảnh? Vốn dĩ không đáng nhắc đến! Bây giờ La Chinh xuất hiện ở đây chỉ là tự tìm đến cái chết mà thôi.

“Nhưng cũng tốt. Sư huynh ta tính tình cố chấp, nếu không tìm được ngươi thì sau này hắn chắc chắn sẽ nhắc lại suốt mấy vạn năm mất!” Mục Cửu tiếp tục nói.

La Chinh vẫn luôn lạnh lùng, chăm chú nhìn vào Mục Cửu ở trước mặt. Đợi đến khi Mục Cửu nói xong, hắn mới thản nhiên nói: “Giết ông ta, cố gắng dùng cách nào đau khổ một chút“

Mục Cửu tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi đang nói chuyện với ai? Chẳng lẽ… ngươi còn mời người khác tới giúp đỡ?”

Từ trước đến nay, những vị thần trong Thần Vực như họ không coi sinh linh thứ cấp là cái gì to tát. Huống hồ, đám Mục Cửu là đồ đệ của Mục Hải Cực, nội tâm lại càng kiêu ngạo. Mục Cửu chưa từng nghĩ La Chinh có thể mời được người tới cứu trợ!

Nhưng La Chinh vừa dứt lời, một giọng nói điềm tĩnh truyền tới từ sau lưng Mục Cửu: “Chúc mừng, ngươi trả lời đúng rồi!”

“Ầm ầm!”

Sau đó, một ý chí chiến đấu ngất trời dâng lên cuồn cuộn!

Trong ý chí chiến đấu kia ẩn chứa thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hình như thế gian này không gì có thể khiến nó sợ hãi, ngoại trừ quyết chí tiến lên thì không còn lựa chọn nào khác!

Trong nháy mắt cảm nhận được ý chí chiến đấu này, Mục Cửu lập tức ý thức được rằng mình gặp phải phiền phức!

Tuy Mục Cửu có bản tính ngả ngớn phô trương, nhưng thiên phú của gã thật sự cực kỳ xuất chúng, nếu không cũng đã không được Mục Hải Cực nhận làm đồ đệ. Vào khoảnh khắc cảm nhận được ý chí chiến đấu kia, tay phải của gã liền bắt đầu đung đưa. Dơi Lược Quang đậu trên cờ sưu hồn lập tức hóa thành một quỹ đạo màu xám, bay thẳng tới sau lưng người kia!

Tốc độ của dơi Lược Quang kinh khủng tới mức nào?

Trước đây, nhóm Lôi Phạt Thiên Tôn vốn không thể thấy được hình dáng của nó mà chỉ có thể nhìn thấy một đường xám…

Nhưng khi người xuất hiện sau lưng Mục Cửu đột nhiên giơ tay tóm một cái, đường xám kia lập tức dừng lại. Ngay sau đó, người ta liền nhìn thấy dơi Lược Quang không ngừng giãy giụa trong tay người này, nhưng dù có giãy thế nào cũng không thể thoát ra được!

“Dơi Lược Quang? Thật hiếm thấy, cứ giết như vậy thì thật là đáng tiếc…” Trên mặt người kia hiện lên một nụ cười. Nhưng ngay sau đó, bàn tay liền bóp mạnh, linh hồn của dơi Lược Quang lập tức tan biến…

Bản thân dơi Lược Quang vốn không mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là cực kỳ yếu ớt. Nó chỉ dựa vào tốc độ cao mà thôi. Những vị thần bình thường vốn khó có thể nắm bắt được quỹ đạo của nó nên nói gì tới việc đánh được con vật nhỏ này.

Nhưng đối với Chiến Bắc Hải, đó cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

“Ngươi, ngươi dám giết dơi Lược Quang của ta!”

Mục Cửu trợn to hai mắt. Dơi Lược Quang vốn không phải do hắn luyện chế ra. Nó vẫn luôn được Mục Cửu coi là báu vật. Gã nghĩ có lẽ không ai trong vũ trụ này có thể bắt được nó, cho nên mới yên tâm lôi nó ra dùng.

Không ngờ bỗng nhiên lại lòi ra một người có thực lực lại vượt xa tưởng tượng của ông!

“Ý chí chiến đấu mãnh liệt như vậy. Ngươi là người của điện Chiến Thần?” Mục Cửu nghiến răng chất vấn.

Chiến Bắc Hải nhún vai: “Ta không phủ nhận” Nói xong, ý chí chiến đấu trên người hắn càng phát ra dày đặc. Một khi đã bắt đầu chiến đấu, toàn thân Chiến Bắc Hải đều trong trạng thái hưng phấn khác thường. Nhìn dáng vẻ này, bất cứ lúc nào hắn cũng sẵn sàng ra tay.

Mục Cửu duy trì sự đề phòng rõ ràng, đồng thời lạnh lùng nói: “Ta là đồ đệ của Mục Hải Cực!”

“Ta biết” Chiến Bắc Hải trả lời.

“Đây là chiến tranh vũ trụ giữa hai thánh nhân lớn. Sư phụ ta đang quan sát nơi này!”

“Ta biết”

“Ngươi cũng biết nhúng tay vào việc này sẽ phải trả giá thế nào?” Mục Cửu lại hỏi.

“Ta biết…”

“Vậy ngươi còn chưa cút?” Mục Cửu lạnh lùng quát lên.

Chiến Bắc Hải mỉm cười nhìn Mục Cửu chăm chú, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại: “Ta chỉ nói với ngươi là ta biết, chứ việc này thì ta nhúng tay chắc rồi” Nói xong, hắn tung ra một cước trên không trung!

“Bùm!”

Một tiếng vang nặng nề nổ ra từ dưới chân Chiến Bắc Hải.

Độ ngưng tụ của không gian trong vũ trụ thua xa trong Thần Vực. Một cước này từ trên trời đạp xuống, không gian bị dồn nén rồi lập tức tán loạn chỉ trong nháy mắt. Lực đè ép này quá lớn nên đã nổ tung giữa không trung, tức khắc bao phủ một khoảng không gian lớn dưới chân Chiến Bắc Hải!

Đây mới chỉ là uy lực của một bước chân!

Nhìn thấy lực nổ dữ dội như vậy, trong lòng La Chinh cũng thầm cảm khái. Chiến Bắc Hải thật sự quá mạnh!

Có lẽ tuy sở hữu một phần ba nguồn sức mạnh của thánh nhân nhưng từ trước tới nay La Chinh vốn không thể phát huy nguồn sức mạnh này đến mức độ cao nhất. Nguyên nhân vừa là bởi chênh lệch về mặt tu vi, cũng vừa bởi trình độ kiểm soát sức mạnh của La Chinh.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách La Chinh. Giống như có người đưa một thanh đao cho một đứa bé ba, bốn tuổi vậy. Cho dù đứa bé kia thông minh thế nào đi nữa thì cũng khó mà phát huy trọn vẹn uy lực của thanh đao này!

Cho nên có lẽ La Chinh sở hữu sức mạnh hơn Chiến Bắc Hải nhiều, nhưng nếu sử dụng cùng một dạng sức mạnh để đấu với Chiến Bắc Hải thì hắn vẫn không phải là đối thủ của Chiến Bắc Hải!

Mục Cửu đã sớm tập trung tinh thần đề phòng động tĩnh của Chiến Bắc Hải. Nhưng khi nghe Chiến Bắc Hải trả lời như vậy, sắc mặt ông vẫn cực kỳ khó coi: “Sư tôn của ta mà ra tay thì có thể đập ngươi thành thịt nát ngay lập tức. Ngươi không sợ chết?”

“Hừ…”

Trên mặt Chiến Bắc Hải hiện ra ý cười rét lạnh. Hắn vẫn bắn vọt đi với tốc độ cực nhanh. Mỗi bước chân giẫm lên không trung đều khiến cho một vùng không gian tan vỡ, phóng ra lực nổ mạnh mẽ!

Thấy Chiến Bắc Hải không ngừng đến gần, con ngươi của Mục Cửu cũng nhanh chóng co lại.

Đánh hay chạy?

Cho dù có chạy trốn thì Chiến Bắc Hải cũng sẽ đuổi kịp ngay. Lúc này, Mục Cửu không hề do dự mà liên tục lay động cờ sưu hồn trong tay. Hồn của những vị thần mạnh mẽ lướt ra từ trong cờ sưu hồn!

Trong cờ sưu hồn chỉ có tổng cộng bảy hồn của thần. Hơn nữa mỗi linh hồn đều bị ép ở trong đó vô số năm bằng phương pháp bí mật. Đây cũng là đòn sát thủ của cờ sưu hồn!

Trước đây dù có nằm mơ Mục Cửu cũng không ngờ được rằng gã sẽ phải sử dụng tới những linh hồn này! Việc gọi dơi Lược Quang ra coi như đã cho các Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn được mở mang tầm mắt rồi. Nhưng bây giờ điều gã lo lắng chính là không biết bảy linh hồn này có thể bảo vệ an toàn cho mình hay không.

Bảy linh hồn của các vị thần nọ đều có chỗ đặc sắc. Có người là đại tướng mặc áo giáp, cũng có ông lão râu dài bay bay, còn có nữ nhân và chân linh… Nhưng dù là linh hồn của vị thần nào thì lúc còn sống họ đều là cường giả một phương.

Rất nhiều cường giả đều không cam lòng để linh hồn của mình bị người khác nô dịch, sử dụng. Trước khi bị nô dịch, họ đều nghĩ mọi cách để tự hủy đi linh hồn của mình. Thế nên để tóm được linh hồn của thần cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng khi đã thật sự sai khiến được chúng thì đó cũng là một vũ khí cực kỳ lợi hại.

Tuy thực lực của Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng mạnh hơn Chiến Bắc Hải nhiều, nhưng nếu lúc này người đến đối phó là Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng thì chưa chắc họ đã thoải mái hơn Chiến Bắc Hải. Bởi vì Chiến Bắc Hải đến từ điện Chiến Thần!

Điện Chiến Thần tu đạo Chiến Thần. Một khi ý chí chiến đấu đã sôi trào thì khó có thể đỡ được cái thế của nó. Ngay cả linh hồn cũng sẽ được ý chí chiến đấu hừng hực vây quanh, căn bản không sợ đòn tấn công của bất kỳ linh hồn nào!

Sau khi linh hồn vị thần thứ nhất xông đến, Chiến Bắc Hải nghênh đón bằng một quyền. Một quyền bao hàm ý chí chiến đấu này đập vào trong hư không, lập tức làm cho không gian rộng mấy nghìn trượng nổ nát vụn. Tất cả mọi thứ trong đó đều bắt đầu bị chôn vùi…

“Bùm!”

Đợi đến khi ánh sáng từ đòn nổ kia biến mất, linh hồn vị thần thứ nhất đã bị đánh tan, lập tức biến mất không còn tung tích.

Chiến Bắc Hải không hề dừng lại nghỉ ngơi, bất ngờ đánh ra quyền thứ hai!

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Mỗi tiếng vang lan rộng ra là lại có một không gian lớn bị nổ, đồng thời cũng có một linh hồn vị thần bị đánh tan.

Giờ phút này, lòng Mục Cửu cũng đang rỉ máu. Những linh hồn này đều là đòn sát thủ của gã, vậy mà lại không chịu nổi một đòn trước mặt tên này. Rốt cuộc La Chinh tìm được người trợ giúp này từ xó xỉnh nào, sao có thể lợi hại như vậy?

Thấy cảnh tượng này, Thần Dụ Thiên Tôn và Huân bị trói trên cờ sưu hồn cũng trợn to hai mắt. Nhìn cái tên giống như chiến thần kia, khuôn mặt họ tràn đầy vẻ khó tin!

Những gì hai người họ suy nghĩ lúc này cực kỳ giống với Mục Cửu. La Chinh đào đâu ra được một cường giả như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận