Bách Luyện Thành Thần

Chương 2791: Thái Đích Cung

Trong tháp luyện kiếm, Ôn Tứ thấy La Chinh vội vã đi tới thì gương mặt dưới chiếc mặt nạ liền nở một nụ cười bất đắc dĩ“Lão ôn! Ta vừa về tới Long thành thì nghe nói mầy người Mục Ngưng và Lưu Tô lên núi rồi. Không biết họ tới kiếm phái nào?” La Chinh hỏi.

Cụm từ “lên núi” ở Long thành thường chỉ Tâm Lưu kiếm phái, Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái, nhưng cũng có một số ngoại lệ cực hiếm như bị núi khác chỉ đích danh đưa đi…

“Bọn họ không gia nhập kiếm phái” Ôn Tứ lắc đầu.

“Không gia nhập kiếm phái?” La Chinh nhíu mày, xem ra khả năng họ bị giam lỏng lớn hơn.

Chẳng lẽ là núi Thái Hạo?

Vừa nghĩ tới đây, sâu trong con ngươi của La Chinh tỏa ra sát ý không thể khống chế được.

“Đúng, là người của Thái Đích Cung đưa các nàng ấy đi” Ôn Tứ nhìn La Chinh, hỏi tiếp: “Có phải ngươi đắc tội ai trong Thái Đích Cung không?”

Thái Đích Cung là phần cốt lõi nhất của núi Thái Nhất, trong cung chưa từng tuyển nhận đệ tử bên ngoài mà chủ yếu bồi dưỡng truyền nhân dòng chính của Đông Hoàng mà thôi.

Thiên phú của Huân, Mục Ngưng và Hàm Lưu Tô hiển nhiên khá tốt, nhưng vẫn cách xa tiêu chuẩn tiến vào Thái Đích Cung. Bây giờ bọn họ đột nhiên bị đưa vào đó, Ôn Tứ cảm thấy vô cùng kỳ quái, thế là ông ta kết luận chuyện này liên quan tới La Chinh.

“Đắc tội người nào đó trong Thái Đích Cung…” La Chinh thì thào, lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh. Hắn nghiến răng nói: “Chắc hẳn là Phượng Ca!”

Nghe được suy đoán của La Chinh, Ôn Tứ cũng giật nảy mình: “Không phải chứ, sao tự nhiên ngươi lại đắc tội nàng?”

Địa vị của dòng chính núi Thái Nhất cũng có cao có thấp, mà Phượng Ca lại thuộc về nhóm mấy người được sủng ái nhất.

Thật ra, ban đầu khi Thái Đích Cung xuống đòi người, Ôn Tứ đã từng từ chối, nhưng chẳng bao lâu sau ông ta nhận được lời cảnh cáo của một nhân vật có thực quyền trong Thái Đích Cung. Lúc ấy ông ta còn tự hỏi trong lòng, rốt cuộc người ấy là ai mà lại có thể khiến nhân vật như thế ra mặt cho mình?

Bây giờ nghe được suy đoán của La Chinh, ông ta mới hiểu.

“Đắc tội nàng?” La Chinh khịt mũi một cái rồi nói tiếp: “Chẳng qua chỉ xung đột một chút trong Thất Sơn Tiểu Hội mà thôi!”

Nhưng bất kể xung đột gì thì cứ nhằm vào bản thân hắn là được, nhưng bây giờ Phượng Ca lại chỉ mũi dùi vào người nhà hắn. Điều này khiến La Chinh không thể nhịn nổi.

“Thái Đích Cung ở đâu, lão Ôn có thể dẫn ta tới đó được không?” La Chinh nói.

Ôn Tứ thấy La Chinh như thế bèn hỏi: “Không phải ngươi định tới thẳng Thái Đích Cung đòi người đấy chứ?”

“Đúng vậy!” La Chinh trả lời.

Có trời mới biết loại người như Phượng Ca sẽ làm gì nhóm Hàm Lưu Tô. Trong lòng La Chinh cực kỳ lo lắng, hắn đâu chịu chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.

“Thái Đích Cung nằm ở sau núi Thái Nhất, được Thái Sơ Thận Cảnh bao quanh. Đó không phải là nơi ngươi có thể tiến vào, ngay cả ta cũng chưa từng tới đó…” Ôn Tứ nói.

Ông ta vừa dứt lời thì La Chinh đã đi thẳng ra khỏi tháp luyện kiếm.

“La Chinh! Thái Sơ Thận Cảnh không thể cậy sức xông vào đâu! Ngươi nên nghĩ lại đi…” Ôn Tứ vẫn ở phía sau thuyết phục, nhưng La Chinh không hề có ý dừng bước.

La Chinh đã thuộc nằm lòng con đường lên núi. Đến giữa sườn núi rồi, hắn không đi dọc theo con đường lên núi nữa mà bay sang một bên khác.

Bình thường những kiếm trận trên núi Thái Nhất không được mở ra, La Chinh bay xuôi theo sườn núi cũng không gặp nguy hiểm gì.

Cả dãy núi Thái Nhất cực kỳ lớn, Tâm Lưu kiếm phái, Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái chiếm ba ngọn núi ở đằng trước, mà đằng sau vẫn còn một không gian rất lớn.

Thái Đích Cung nằm ở ngay phía sau, nhưng từ xưa tới nay không mấy ai được tận mắt nhìn thấy nơi đó.

Nếu bay từ trên cao nhìn xuống thì có thể thấy phía sau núi Thái Nhất bị bao phủ bởi sương mù trắng xóa. Khu vực phủ sương mù này được gọi là Thái Sơ Thận Cảnh, cũng chính là huyễn cảnh bảo vệ Thái Đích Cung.

Sau khi bay dọc theo núi Thái Nhất được một lúc, La Chinh đã nhìn thấy một khu vực bao phủ sương mù. Nhìn cảnh này, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ cảnh giác.

Nếu như là chuyện khác, có lẽ hắn sẽ lùi bước, nhưng nghĩ tới tình cảnh của đám người Hàm Lưu Tô thì hắn lại xông vào sương mù mà không do dự.

“Vù…”

Sương mù giống như sữa bò được vẩy vào không trung, đặc tới mức không tản ra nổi. Tầm nhìn của hắn bị che kín, ngay cả cây cối gần trong gang tấc cũng không nhìn rõ.

“Thần thức…”

Mắt La Chinh chớp chớp, một tia thần thức khuếch tán ra, nhưng thần thức vừa ra khỏi cơ thể đã biến mất không còn tung tích.

“Sương mù này còn có thể cắn nuốt thần thức sao?” La Chinh thầm kinh hãi.

Hắn vốn không biết Thái Đích Cung ở nơi nào, bây giờ thần thức và thị lực đều không còn tác dụng nữa, hắn chẳng khác nào một con ruồi không đầu.

“Vèo!”

Hai chân hắn đột nhiên đạp xuống, cơ thể bay vọt lên xuyên thẳng qua đám sương mù với tốc độ rất cao, nhưng dù có bay như thế nào thì xung quanh vẫn luôn là sương mù trắng xóa.

Thỉnh thoảng hắn có thể nhìn thấy một gốc cây, một vài núi đá nhô ra ngoài, nhưng sương mù chỉ hơi cuộn lên là hết thảy cảnh vật trước mặt hắn đều biến mất…

La Chinh dứt khoát ngồi tại chỗ suy tư một lát. Đồng tử bên phải của hắn hơi giãn ra, trong đó xuất hiện một tia sáng trắng.

“Tầm Nhìn Chân Thực!”

Trong mắt phải của hắn, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Sương mù vẫn mờ mịt như vậy, ngay đến Tâm Cụ Ma Nhãn cũng không thể nhìn thấu được. Tuy nhiên, trong làn sương mù ấy, La Chinh lại bị một bóng đen dài nhỏ ở nơi xa thu hút. Hắn không hề do dự lao thẳng về phía bóng đen kia.

Khi tới nơi, La Chinh mới phát hiện ra đây là một cột trụ đứng dài nhỏ. Trông nó rất giống những cột trụ trong cung điện, chẳng qua nhìn khá xa xưa, bề ngoài đã lồi lõm và xuống cấp nghiêm trọng.

Sau khi La Chinh tới gần cột trụ này, mắt phải của hắn lại lướt qua một lần nữa, lần này lại thấy ở nơi xa cũng có một bóng đen dài nhỏ.

“Chẳng lẽ cây cột này dùng để dẫn đường lên núi?” La Chinh nghĩ.

“Vèo!”

Thân thể hắn lại lóe lên, thoắt sau đã tới bên cạnh cột trụ thứ hai, mà ngay khi hắn tới gần cột trụ này thì một bóng đen dài nhỏ thứ ba xuất hiện.

Suy đoán của La Chinh hoàn toàn chính xác. Thái Sơ Thận Cảnh là huyễn cảnh mà Đông Hoàng tự tay bố trí để bảo vệ Thái Đích Cung, được dựng nên bằng mười tám cột trụ truyền thừa của Thái Sơ thần điện, với cách thức thông thường thì không thể phá giải được. Chẳng qua hiện giờ đang là thời kỳ hòa bình nên Thái Sơ Thận Cảnh cũng không được kích hoạt hết.

Trong Thái Đích Cung có vô số tôi tớ, nha hoàn, thị vệ cần xuống núi. Bọn họ cầm lệnh bài đặc thù là có thể nhìn thấy những cột trụ này, cứ dựa theo đó mà đi là có thể tự do lên xuống núi.

Con đường này vốn được thiết kế dành cho hạ nhân, nhưng La Chinh dùng Tâm Cụ Ma Nhãn lại tìm được nó.

La Chinh cứ thế đi lên theo từng cây cột trụ, chẳng bao lâu sau đã thấy được một cửa cung cực lớn trong làn sương mù, trên cửa là bảng hiệu được viết bằng kiểu chữ khải: “Thái Đích Cung”.

“Chính là chỗ này!”

La Chinh lập tức tiến lên đập cửa.

“Cốc!”

“Cốc!”

“Cốc!”

Thái Đích Cung rất hiếm có khách lạ tới chơi, nếu là khách quý thì đương nhiên sẽ có người chuyên môn phụ trách đón vào cung. Suốt bao năm qua, người đi qua sương mù và trực tiếp tới gõ cửa cung như La Chinh là chưa từng có.

Đám thị vệ mặc giáp vàng trong Thái Đích Cung nghe thấy có người đang gõ cửa thì vô cùng ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận