Bách Luyện Thành Thần

Chương 679: Có bẫy

Bóng dáng Huân nhoáng lên một cái, trường thương trong tay hướng thẳng về phía Thôi Tà, động một cái đã đâm ra ngay một thương!“Thánh khí trung phẩm!”

Mắt Thôi Tà lóe sáng, trong Trung Vực, ngay cả thánh khí hạ phẩm cũng chỉ có vài món, vậy mà kiếm linh của La Chinh lại cầm một thánh khí trung phẩm trong tay, Thôi Tà thấy vậy thì thèm thuồng tới mức nào?

Chẳng qua lúc ấy trong mắt Thôi Tà cũng có một tia nghi hoặc. Chẳng phải kiếm linh của La Chinh này sử dụng một thanh cự kiếm sao? Sao bây giờ lại đổi thành một trường thương?

Số mệnh của La Chinh này thực sự rất nghịch thiên, hai năm không gặp, không chỉ có tu vi đột phá đến Hư Kiếp Cảnh, mà còn có được một thánh khí trung phẩm.

“Không tệ, tiếc là thánh khí trung phẩm này cuối cùng cũng là của ta, toàn bộ số mệnh, bí mật trên người ngươi đều thuộc về ta!” Trong mắt Thôi Tà, trên người La Chinh chắc chắn đang cất giấu bí mật to lớn gì đó, chỉ cần nắm được bí mật này thì ngày sau hắn không chỉ có thể xưng vương mà thậm chí còn có thể mưu cầu bá nghiệp lớn hơn nữa, tầm mắt của Thôi Tà cũng không chỉ hạn chế trong Trung Vực. Bên kia Bạo Loạn Tinh Hải có tứ đại Thần Quốc, thế giới này bao la như vậy, Thôi Tà hắn tung hoành ngang dọc cả nghìn năm, chung quy cũng là muốn đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới.

Mà La Chinh trước mắt đây chính là bước quan trọng nhất của hắn!

Đối mặt với một thương của Huân, Thôi Tà không hề do dự mà đồng thời đánh ra một đường quyền mang màu vàng đất.

“Hừ! Vỡ cho ta!”

Nhưng trên mặt Huân không hề có vẻ sợ hãi, trường thương bỗng run lên một cái, luồng dao động vô hình lập tức lan ra, bộc phát uy lực kinh người, đập tan quyền mang của Thôi Tà.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Thôi Tà hiện lên vẻ khiếp sợ!

Sao kiếm linh của La Chinh lại lợi hại như vậy?

Tuy một quyền này Thôi Tà không dùng hết sức, nhưng làm sao kiếm linh của La Chinh có thể ngăn cản được quyền mang của mình? Tình hình như vậy sao Thôi Tà không khiếp sợ cho được?

Huân thản nhiên nhìn Thôi Tà, cười lạnh nói: “Giật mình?”

“Ngươi còn nói chuyện được?” Nét kinh ngạc trên mặt Thôi Tà càng đậm. Sao kiếm linh lại có thể nói chuyện? Thôi Tà từng thấy kiếm linh của La Chinh, tuy Kiếm Vũ của kiếm linh này vô cùng tinh diệu, nhưng lúc ấy lại chẳng thể khiến Thôi Tà để vào trong mắt.

Nhưng lúc này, thương pháp mà kiếm linh đâm ra lại tuyệt diệu tới mức Thôi Tà không thể không giật mình.

Chẳng qua vẻ kinh ngạc trên mặt Thôi Tà đã nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là vẻ vô cùng chăm chú. Thôi Tà ý thức được rằng La Chinh trước mắt không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng, không thể đối phó với La Chinh như võ giả mới tiến vào Hư Kiếp Cảnh bình thường! Giống như năm đó, khi La Chinh mới chỉ là một võ giả Chiếu Thần Cảnh nhưng lại có thể đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ, thậm chí ngay cả Thần Đan Cảnh trung kỳ cũng không phải đối thủ của hắn!

“Thật sự khiến lão phu ngạc nhiên” Thôi Tà nghiêm mặt nói, trên mặt lộ ra khí phách vô cùng tự tin: “Lão phu thân là người đứng đầu Trung Vực, nên lâu lắm rồi không có loại cảm giác này! Đáng tiếc thay, La Chinh, vẫn là ngươi quay lại quá sớm. Nếu thêm hai, ba năm nữa, chỉ sợ lão phu thực sự cũng không phải đối thủ của ngươi! Ha ha!”

Khí phách kia tỏa ra như từng tảng đá lớn vô hình từ trên bầu trời đổ xuống, áp chế xuống phía dưới.

Ngay tức khắc, không ít võ giả trong thành Hư Thiên đều cảm thấy chấn động trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Còn hàng nghìn, hàng vạn người dân thường trong thành Hư Thiên thì cảm thấy đầu của mình như bị đánh một đòn, hai mắt tối sầm lại, nằm bò trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi. Vài giờ sau, họ mới mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Với La Chinh mà nói, những lời Thôi Tà nói đều vô nghĩa. Đương nhiên hắn hiểu rõ, bản thân tu luyện thành công rồi mới quay trở về chính là lựa chọn tốt nhất. Sau khi tu luyện thành Chiến Tôn trong tháp Tội Ác thì có lẽ trở về đối mặt với Thôi Tà cũng sẽ không chật vật như vậy, thậm chí bản thân còn có thể đánh chết Thôi Tà!

Nhưng thời gian chẳng đợi một ai, nếu La Chinh không quay về kịp thời thì chắc chắn Thôi Tà sẽ bắt được tiểu thư Khê gia. Đến khi đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của Thôi Tà thành công thì mọi chuyện đều đã muộn!

Hơn nữa, khi đó rất có thể Thôi Tà đã đột phá Sinh Tử Cảnh, trở thành đại năng Thần Hải Cảnh rồi, lúc đó chắc chắn La Chinh không phải đối thủ của Thôi Tà.

“Chỉ là một võ giả Sinh Tử Cảnh đã có thể xưng là người đứng đầu Trung Vực, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!” Huân cười lạnh, nhất thời toát ra khí thế vô thượng. Khí thế của nàng không phải dồn hết tâm trí mới phát ra được, mà đó là một kiểu người ngồi trên cao đã lâu, nên khí thế tự nhiên trở nên như vậy.

Tuy khí thế của Huân không dồi dào như khí thế của Thôi Tà, nhưng lúc này Thôi Tà vô tình cảm thấy bản thân thấp kém hơn nàng!

“Chẳng qua chỉ là một kiếm linh, vậy mà lại có thể điên cuồng ngang ngược trước mặt ta!”

Thôi Tà lại đánh ra một quyền, còn Huân chỉ cười lạnh một tiếng rồi đâm ra một thương!

Hiện tại, Thôi Tà là võ giả Sinh Tử Cảnh Tứ Trọng. Một năm trước, hắn đã vượt qua kiếp thứ tư của Sinh Tử Cảnh, thực lực có tăng lên một chút.

Dựa theo cách phân chia cảnh giới trên đại lục Hải Thần thì Thôi Tà ngày hôm nay đã được coi như Chiến Thánh cấp bốn rồi. Chẳng qua, thực lực của bản thân Thôi Tà vốn đã rất cường đại, không thể không coi hắn giống như một Chiến Thánh mà đối đãi được. So với Mông Xung mà La Chinh đã gặp trong động Huyền Minh thì đương nhiên Thôi Tà dũng mãnh hơn rất nhiều.

Một quyền mang màu vàng đất được Thôi Tà dốc toàn lực đánh ra, lực quy tắc hệ Thổ nồng đậm được chất chứa bên trong khiến người ta cảm nhận được quyền mang này vô cùng nặng, giống như đất thật vậy.

Thấy vậy, Huân hóa thành những điểm đỏ mà tiêu tán đi, đồng thời cây trường thương cũng bay về phía La Chinh.

Mục đích của Huân chỉ là ngăn cản Thôi Tà trong chốc lát mà thôi, sau khi trở lại bên cạnh La Chinh, các điểm đỏ đó lại ngưng kết một lần nữa, thân hình cao lớn của nàng lại hiện ra, trường thương kia tự nhiên cũng được nàng ôm trước ngực.

La Chinh đã chạy đi như bay rồi, nhưng lúc này hướng đi của hắn lại rất kỳ lạ. Vốn dĩ hắn vẫn chạy thẳng về phía ngoài thành, nhưng lúc này mục tiêu của hắn lại hướng về một bên khác, bắt đầu lượn vòng quanh bên ngoài thành Hư Thiên!

Huân ôm lấy trường thương, đôi mắt sắc bén không kiêng nể gì mà dừng trên khuôn mặt Khê Ấu Cầm, trên mặt vẫn lộ ý châm biếm nhàn nhạt.

Nàng đã không ưa nữ nhân này từ lâu, thiên kim đại tiểu thư õng ẹo, đã không đúng mực còn tự cho mình là đúng. Với cá tính của Huân thì có lẽ đã trực tiếp giết nàng ta luôn từ lần đầu nhìn thấy rồi, cần gì phải để lại để bây giờ nàng ta trở thành một gánh nặng của La Chinh?

Hiện tại, thực lực của La Chinh có lẽ thua kém Thôi Tà, nhưng nếu hắn dốc toàn lực thì cũng không khó chạy thoát khỏi tay Thôi Tà, vậy mà hắn vẫn khăng khăng kéo theo cái gánh nặng này chạy trốn.

Chẳng qua Huân hiểu rõ tính cách của La Chinh, hắn sẽ không tùy ý giết người vô tội, hơn nữa vẫn luôn mềm lòng với nữ nhân, cho nên nàng cũng không ra tay đánh chết nàng ta, tránh chọc giận La Chinh.

“Ngươi… ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Bị Huân nhìn chằm chằm như vậy, Khê Ấu Cầm lập tức cảm thấy hoảng loạn.

Huân lạnh lùng cười nói: “Không phải ngươi không sợ chết sao? Nắm chặt La Chinh vậy làm gì?”

Trước đây, mặc dù Khê Ấu Cầm có kháng cự lại khi bị La Chinh ôm như vậy, nhưng khi bay với tốc độ nhanh như vậy, nàng cũng đã nắm chặt lấy vai La Chinh.

“Ta…” Khê Ấu Cầm buồn bã, không biết trả lời Huân ra sao. Nhưng không biết nàng nhớ tới điều gì, tính tình ngang ngược kia bỗng nhiên lại nổi lên, sau đó lạnh lùng nói: “La Chinh, thả ta ra”

“Buông ngươi ra?” Huân chớp mắt một cái: “Buông ngươi ra rồi để Thôi Tà bắt được, bố trí đại trận Thiên Ma Hợp Hoan sao? Quả thực ngươi không quan trọng, nhưng La Yên quan trọng hơn ngươi gấp trăm lần!”

Đứng trên lập trường của La Chinh mà nói, chính xác là như vậy. Đối với La Chinh, Khê Ấu Cầm sống chết thế nào không quan trọng, vốn dĩ hắn muốn dẫn Khê Ấu Cầm đi cũng là vì muội muội của mình mà thôi.

“Vậy… vậy giết chết ta đi…” Lúc này Khê Ấu Cầm mới thật sự hiểu rõ, trước mắt nàng quả thực không có con đường nào khác để đi, cũng không có con đường nào bản thân có thể tự chọn, ngoài đường chết!

“Huân, bỏ đi” La Chinh thản nhiên nói.

Sao hắn lại không hiểu mục đích của Huân chứ? Nàng đang xem thường Khê Ấu Cầm, lợi dụng tính tình tiểu thư của nàng ta để khiến hắn buông nàng ra mà thôi, thậm chí còn có thể giết chết nàng ta, nhưng La Chinh sẽ không chọn cách như vậy.

Tuy thế giới võ giả rất tàn khốc, nhưng La Chinh có thể chọn việc nên làm, những việc còn lại thì thôi khỏi. Lựa chọn của Huân thực sự là an toàn và bớt phiền nhất, nhưng La Chinh cũng không muốn dễ dàng mất đi một vài thứ!

Khiêng Khê Ấu Cầm bay vòng quanh thành Hư Thiên, khoảng cách của Thôi Tà và La Chinh cũng càng được kéo lại gần hơn. Nhưng sau khi La Chinh bay vụt đến một tòa cung điện trong thành Hư Thiên, hắn bỗng nhiên dừng lại đối mặt với Thôi Tà, trên mặt hiện ra ý cười quỷ dị!

Thấy La Chinh dừng lại đột ngột như vậy, vẻ mặt Thôi Tà cũng hiện ra một tia cảnh giác. Trước giờ tên nhóc này căn bản không có khả năng khoanh tay chịu trói, hắn hành động như vậy chắc chắn có bẫy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận