Bách Luyện Thành Thần

Chương 2753: Núi Thái Hạo

Nghe Cao Khải Chính nói, trong lòng La Chinh thoáng kinh hãi: “Thần Sào không phải của tộc Kim Ô sao? Sao Hoàng nữ lại có thể trở về từ Thần Sào?”“La sư đệ không biết đó thôi, Đông Hoàng chúng ta và Đế Tuấn từng là huynh đệ cực tốt, chỉ là sau này lại trở mặt” Cao Khải Chính vừa nói vừa lắc đầu.

Trước đây mối quan hệ giữa Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn cực kỳ tốt, sở dĩ đường ai nấy đi là vì lựa chọn đạo khác nhau, cuối cùng càng lúc càng xa.

“Hôm nay là Thất Sơn Tiểu Hội, không nói mấy chuyện này” Cao Khải Chính nói: “Trong dòng chính các núi thuộc Thiên Cung chúng ta có hai cô gái được gọi là Thiên Cung Song Xu, một trong số đó là Phượng Ca”

“Người kia là ai?” La Chinh hỏi.

“Đó là Lăng Sương muội muội của núi Thái Ất. Tính cách của Lăng Sương hoàn toàn trái ngược với Phượng Ca, hoạt bát nhiệt tình, đáng yêu hơn nhiều so với cái vẻ cách người ngàn dặm của Phượng Ca” Cao Khải Chính cười nói.

La Hồng chớp mắt. Nghe Cao Khải Chính đánh giá cao Lăng Sương như vậy, hắn vô cùng bất ngờ.

Phượng Ca dẫn người đi thẳng một mạch, các tinh nhuệ của các núi đều đứng dậy hành lễ.

“Phượng điện hạ!”

“Yết kiến Phượng điện hạ!”

“…”

Phượng Ca không chút biểu cảm, như thể không coi ai ra gì. Nàng không hề đáp lại mà đi thẳng đến vị trí cao nhất và ngồi xuống.

Sau Phượng Ca, lại có người khác tiến vào cửa, chính là dòng chính núi Thái Thanh. Ba thanh niên núi Thái Thanh tươi cười chào hỏi người quen rồi cũng ngồi lên phía trước.

Sau đó là dòng chính núi Thái Tú, núi Thái Nhạc…

Đợi khi bọn họ ngồi xuống ổn định rồi, ở cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó đã có người cất tiếng chào hỏi: “Lăng Sương muội muội, đã lâu không gặp!”

“Sương muội, hai năm không gặp, tu vi lại tăng mạnh đến như vậy!”

“…”

Hôm nay Lăng Sương mặc một bộ váy màu hồng nhạt, làn váy không quá dài cũng không quá ngắn, trong hoạt bát không mất đi nét dịu dàng, yêu kiều nhỏ nhắn lại xinh đẹp đáng yêu.

Nàng không cao ngạo như Phượng Ca, bình thường cũng đối xử bình đẳng với bạn bè bằng hữu nên danh tiếng trong Thiên Cung vô cùng tốt, ngay cả đám tinh nhuệ này cũng một tiếng “Sương muội” hai tiếng “Sương muội”.

Nếu ai dám gọi Phượng Ca như vậy thì coi như đi đời…

Lăng Sương vẫy tay với mọi người, chân bước nhẹ về phía trước.

“Thái Ất Lăng Sương đến rồi, ta đi chào hỏi” Trong mắt Cao Khải Chính hiện lên vẻ phấn khích, thậm chí còn xen lẫn cả ái mộ.

Lăng Sương đi được nửa đường, ánh mắt cũng không ngừng dò la xung quanh.

Với năng lực của La Chinh, chắc hẳn hắn sẽ có tư cách tham gia Thất Sơn Tiểu Hội, nhưng cũng có thể là La Chinh không muốn đến đây.

Sau một lúc tìm kiếm, ánh mắt xinh đẹp của Lăng Sương bỗng sáng lên, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng. Nàng đi thẳng tới chỗ Cao Khải Chính.

“Lăng Sương muội muội” Cao Khải Chính cười tươi rói, không ngờ Lăng Sương lại chủ động chạy tới chỗ mình.

Lăng Sương gật đầu với Cao Khải Chính một cái xem như chào hỏi, sau đó lướt qua hắn ta và ngồi xuống bên cạnh La Chinh, mỉm cười nói: “Biết ngay là ngươi sẽ tham gia Thất Sơn Tiểu Hội mà!”

Nét mặt La Chinh vẫn như thường: “Ta cũng đang nghĩ không biết ngươi có tới hay không”

“Đương nhiên là tới rồi! Thất Sơn Tiểu Hội cũng vui lắm! Hơn nữa ba năm mới có một lần, sao mà ta bỏ lỡ cơ hội này được?” Lăng Sương nói.

Nàng gần như dựa sát bên cạnh La Chinh, biểu hiện vô cùng tự nhiên thân mật với hắn.

Cao Khải Chính thấy vậy thì hai mắt trừng to, một lúc lâu sau mới phản ứng được: “Hai người, thì ra hai người quen nhau à…”

Không chỉ Cao Khải Chính thấy lạ mà cả đám tinh nhuệ Tâm Lưu kiếm phái và các tinh nhuệ trên các núi khác cũng cảm thấy khó tin.

Lăng Sương tuy bình dị gần gũi nhưng dù sao cũng mang phong thái đại gia khuê nữ, sao có thể tỏ ra thân mật với người ngoài như vậy.

“Chúng ta quen biết lạ lắm à?” Lăng Sương chớp mắt một cái.

Cao Khải Chính buồn ra mặt, cười khổ nói: “Quả thực… không lạ”

Cảnh tượng này làm rất nhiều người đau lòng…

Lăng Sương hoàn toàn không ý thức được điều này, chỉ quan tâm hỏi: “Món tín vật Bỉ Ngạn kia dung hợp thuận lợi không?”

“Ừm” La Chinh gật đầu.

“Ngươi có thể phát huy được mấy phần sức mạnh…”

“…”

Trong lúc hai người đang nhỏ giọng trò chuyện, ngoài cửa lại có một đoàn người đi vào.

“Hữu Vi công tử tới rồi”

“Mời qua bên này!”

“…”

Đoàn người này là dòng chính của núi Thái Hạo. Người đi đầu là Từ Hữu Vi, y mặc nguyên một bộ đồ đen trông vô cùng già dặn, vẻ mặt hăng hái bừng bừng.

Mấy năm nay núi Thái Hạo tăng tiến rất nhanh, vốn đang ở hạng bét trong số bảy ngọn núi mà nay đã mơ hồ có xu thế sánh ngang với núi Thái Ất. Địa vị của Từ Hữu Vi trong các dòng chính cũng nước lên thuyền lên.

Y mỉm cười chào hỏi mọi người, nhưng ánh mắt vừa liếc qua đã dừng lại trên người Lăng Sương. Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt bỗng chốc tiêu tan, thay vào đó là sát ý nồng đậm.

Sau khi thoát ra khỏi Bỉ Ngạn, Từ Hữu Vi đã phái người điều tra tin tức về La Chinh nhưng lại thu được rất ít thông tin. Tuy tra ra được hắn từng tới Long thành, sau đó lại tới Lưu Tâm kiếm phái, nhưng mọi hoạt động trong Long thành và quá trình lên núi đều hoàn toàn trống rỗng.

Theo lý thuyết, những ghi chép này đều sẽ được bí mật lưu giữ trong Thiên Cung, trong tình huống này rõ ràng là có người ra sức xóa sạch.

Với bản tính của Từ Hữu Vi, tất nhiên y sẽ tìm La Chinh gây phiền phức.

Nhưng La Chinh đã gia nhập Tâm Lưu kiếm phái nên sẽ hơi rắc rối hơn. Dù y là con trưởng của sơn chủ, nhưng nếu thật sự chạy tới Tâm Lưu kiếm phái khiêu thích thì vẫn là phạm phải điều cấm kỵ.

Thấy Lăng Sương ngồi bên cạnh một chàng trai, cử chỉ vô cùng thân mật, mà chàng trai này lại ngồi cạnh Cao Khải Chính, thân hình và khí tức cũng xấp xỉ với linh hồn trong thần miếu.

Chỉ trong nháy mắt, y đã đoán ra thân phận của người này, đúng là La Chinh y tìm kiếm đã lâu.

“Cộp cộp cộp…”

Gần như không chút do dự, Từ Hữu Vi đi thẳng tới chỗ Lăng Sương.

Cao Khải Chính cũng thi lễ với Từ Hữu Vi: “Hữu Vi công tử, không biết có chuyện gì?”

“Không liên quan tới ngươi, cút” Từ Hữu Vi lạnh giọng nói.

Giọng điệu này của Từ Hữu Vi lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Chuyện núi Thái Hạo cầu hôn núi Thái Ất từng huyên náo một khoảng thời gian, thậm chí trưởng bối hai núi còn vì vậy mà trở mặt. Đệ tử bình thường trong Thiên Cung không biết, nhưng những người ngồi đây thì vẫn có nghe thấy.

Ngay cả Phượng Ca nãy giờ vẫn luôn thờ ơ cũng quay đầu nhìn, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện lên ánh nhìn lạ lẫm.

“Hôm nay là Thất Sơn Tiểu Hội, ta không muốn thấy ngươi ở đây, cút ngay cho ta!” Từ Hữu Vi nói với vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Lăng Sương nhướng mày, tức giận nói: “Từ Hữu Vi, ngươi…”

“Nếu ta không cút thì sao?” La Chinh vẫn ngồi tại chỗ, ngắt lời Lăng Sương.

“Ngươi có tư cách quyết định không?” Từ Hữu Vi nhếch miệng cười gằn, khí tức trên thân bỗng tăng vọt.

Mọi người thấy Từ Hữu Vi như thế thì trong lòng cũng biết việc này không thể giảng hòa được.

Cao Khải Chính và Chử Mạc cũng lo lắng ra mặt. Trong số hơn hai mươi tinh nhuệ thuộc Tâm Lưu kiếm phái, thực lực của Cao Khải Chính là mạnh nhất, những người khác đều đang ở Bỉ Ngạn Bát, Cửu Trọng Thiên, còn Chử Mạc đạt tới Thập Nhất Trọng Thiên, Cao Khái Chính thì là Thập Tam Trọng Thiên. Tuy nhiên, Cao Khái Chính căn bản không dám đắc tội Từ Hữu Vi – một kẻ thuộc dòng chính của sơn chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận