Bách Luyện Thành Thần

Chương 3766: Nghe lệnh của ta

“Xem thái độ của Loan Hồ các hạ thì hình như không phải định bàn chuyện liên minh?” La Chinh túm chặt lấy cánh nó, giọng nói dần chuyển lạnh: “Hay là Loan Hồ các hạ cảm thấy một kẻ loài người như ta không có tư cách và cũng không có thực lực để bàn?”Dứt lời, tay phải của La Chinh lại bóp chặt thêm ba phần.

“Vút…”

Một sợi dây nhỏ màu đỏ đâm xuyên ra, chui vào trong cánh của Loan Hồ.

“Vút vút vút vút vút vút…”

Cả nhóm người lập tức nghe được âm thanh do sợi dây nhỏ đâm xuyên qua lại trong cánh Loan Hồ, sau đó là vô số tia sáng đỏ lơ lửng quanh mặt ngoài của cánh chim.

“Xẹt…”

Những sợi dây nhỏ kia cắt đứt cánh chim thành vô số khối vụn, khiến chúng rơi vãi đầy đất.

Đại Cổ ngồi xổm cách đó không xa thấy cảnh này, trong mắt cũng toát lên vẻ kiêng dè.

Đại Cổ từng nghe Không Cổ nói về thần thông này của La Chinh rồi, hắn có thể dùng những tia máu ấy chém nhỏ thân thể Không Cổ thành khối vụn một cách dễ dàng. Song Đại Cổ cho rằng mình mạnh hơn Không Cổ rất nhiều nên ngược lại, không để ý đến La Chinh lắm.

Nhưng thực lực của Loan Hồ thì tương đương với nó, vậy mà Loan Hồ cũng không thể nào chống lại được sợi dây đỏ của La Chinh. Nếu là Đại Cổ nó đụng phải sợi dây đỏ này, e rằng tình hình cũng không khả quan hơn chút nào…

“Không biết chút thực lực này đã được Loan Hồ các hạ để mắt tới chưa?” La Chinh lạnh lùng hỏi.

Loan Hồ và Thông Thiên giáo chủ đều ngây ra như phỗng.

Loan Hồ thật sự không ngờ rằng tên loài người này có thể gây thương tổn cho mình.

Đương nhiên, loại thương tổn này đối với Quỷ Quyệt không mang tính thực tế gì cả.

Thân thể Loan Hồ lắc nhẹ, những khối vụn rơi xuống đất lũ lượt nhảy lên, nhanh chóng dính lại với nhau và khôi phục về hình thái trước đó.

“Ngươi khiến ta rất bất ngờ” Vẻ kiêu căng trong mắt Loan Hồ đã biến mất hoàn toàn.

Đòn đánh vừa rồi của La Chinh tựa như một gáo nước lạnh giội vào trong lòng nó, khiến nó nhanh chóng tỉnh táo lại.

Dù là Hầu Linh Vương hay là Đại Viên Vương, chúng đều không phải thật sự ngốc. Chúng ủng hộ La Chinh như vậy, chứng tỏ có nguyên nhân của chúng!

La Chinh vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn nói: “Chúng ta bàn chuyện liên minh tiếp thôi”

“Không phải ngươi từ chối rồi à?” Loan Hồ kinh ngạc thốt lên.

“Đó là do ngươi đưa ra điều kiện không đúng” La Chinh lắc đầu.

Loan Hồ hỏi ngay: “Vậy ngươi muốn điều kiện gì?”

Lúc nó đặt ra câu hỏi ấy, trong lòng Thông Thiên giáo chủ chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Thực lực của Điểu Chủ Loan Hồ hiển nhiên rất mạnh, nhưng lại không có bất cứ kỹ xảo đàm phán gì. Vừa mới bắt đầu thì dùng tư thái ngạo mạn đối mặt với loài người, sau đó trong lúc vô hình bị La Chinh dụ nói ra, để họ biết được hiện giờ trạng thái của Điểu Linh Vương không được tốt lắm. Thậm chí ngay cả việc lỗ mãng ra tay mà cũng không chiếm được ưu thế gì…

Bây giờ hỏi La Chinh, chắc chắn La Chinh sẽ được nước làm tới cho xem.

“Điều kiện liên minh là từ trên xuống dưới Điểu Linh Môn nhất định phải nghe lệnh của ta” La Chinh đáp.

Lửa giận vốn đang dịu đi của Loan Hồ lại bùng lên ngay lập tức.

Tên loài người này đúng là biết cách chọc giận nó thật…

“Liên minh thì liên minh thôi, lại còn muốn Điểu Linh Môn bọn ta nghe lệnh ngươi! Chẳng lẽ ngay cả Hầu Linh Môn cũng nghe ngươi à?” Trong giọng nói cao vút của Loan Hồ ẩn chứa chút căm uất.

Lời này là nó đang nói cho Đại Viên Vương nghe.

Ai ngờ Đại Cổ cũng chẳng bày tỏ gì nhiều, ngược lại nó còn ra vẻ rất đương nhiên: “Nghe theo hắn cũng đâu phải vấn đề gì lớn, Vương đã nói vậy mà…”

Đám Hầu Linh không thiện bày mưu tính kế, chúng đã giao hết công việc này cho nhóm loài người rồi.

Loan Hồ nghe vậy chỉ muốn phun máu, đây thật sự là Hầu Linh Môn từng đánh đâu thắng đó đấy à?

Trong lúc buồn bực, nó chỉ muốn quay đầu bước đi, thế nhưng hiện thực nói với nó rằng nó không thể cứ rời đi như thế được.

Hiện giờ nhóm Điểu Chủ cũng không thể chịu đựng được tình trạng như bây giờ, nhất định phải ra sức lôi kéo được nhóm viện binh hùng mạnh là Hầu Linh Môn.

Loan Hồ cẩn thận suy xét một lúc rồi gần như cắn răng nói: “Nghe lệnh của ngươi cũng được, toàn bộ Điểu Chủ bọn ta đều có thể mặc cho ngươi điều khiển, nhưng có hai điểm ngoại lệ!”

“Cứ nói” La Chinh lên tiếng.

“Thứ nhất, Vương của chúng ta là ngoại lệ. Thứ hai, thế giới mẹ cùng Tà Thần là ngoại lệ” Loan Hồ nói.

Điểu Linh Môn tuyệt đối sẽ không đặt Vương của chúng vào vùng nguy hiểm, dù sao “Thú” trong trạng thái chưa thức tỉnh cũng có thực lực kém xa Xà Linh Vương.

Còn thế giới mẹ cùng Tà Thần là nền móng chủ yếu để Điểu Linh Môn trở mình, được Hàn Ca bọn chúng coi trọng từ lâu. Đối với mối quan hệ mâu thuẫn giữa Tà Thần và La Chinh, Loan Hồ cũng từng được nghe nói.

“Được, có điều các ngươi phải giao tọa độ của mười Điểu Chủ đứng đầu cho ta” La Chinh nói.

La Chinh không tin tưởng đám Điểu Chủ chút nào, huống chi vì Tà Thần mà Điểu Linh Môn lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù, hắn nhất định phải nắm giữ tọa độ của đám Quỷ Quyệt này.

Yêu cầu này khiến Loan Hồ hơi do dự, bởi vì tọa độ chính là tính mạng của chúng.

Nó ngần ngại hỏi: “Ngươi… chắc chắn sẽ giúp bọn ta chống lại Xà Linh Môn chứ?”

“Đương nhiên” La Chinh mỉm cười: “Xà Linh Môn chính là kẻ địch chung của chúng ta, dù không liên minh với Điểu Linh Môn thì bọn ta cũng sẽ giao đấu chính diện với chúng thôi”

“Lần sau ta sẽ mang theo tọa độ của các Điểu Chủ khác đến…” Dứt lời, cần cổ Loan Hồ lóe lên một chùm ánh sáng Phá Diệt. Vô số tia sét nhỏ bé bao bọc lấy toàn bộ thể Quỷ Quyệt của nó, thân thể to lớn bị hai tầng là ánh sáng Phá Diệt và tia sét xâm nhập khiến thể Quỷ Quyệt nhanh chóng nhòe đi rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại tọa độ trong tay Thông Thiên giáo chủ.

Thông Thiên giáo chủ thu tọa độ lại, nhìn La Chinh một cái thật sâu rồi nói: “Cáo từ!”

Mãi đến lúc rời đi, y cũng không hề nhìn đến hai vị sư huynh là Thái Thượng Lão Quân và Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Ngược lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn theo bóng lưng của Thông Thiên giáo chủ đến ngẩn người: “Trong lòng sư đệ vẫn không thể buông bỏ”

“Có một vài người đã được định sẵn là phải đi con đường hắc hóa rồi, đừng gò ép là được” Thái Thượng Lão Quân lại khá thản nhiên: “Chỉ có điều, chuyện Điểu Linh Môn muốn liên minh không biết có bao nhiêu thành ý”

“Toàn phần” Nữ Oa bản tôn đáp.

La Chinh cũng gật đầu: “Điểu Linh Vương mãi vẫn không thức tỉnh, có lẽ đây là cục diện đã định rồi. Nhóm Điểu Chủ có thể giúp chút sức cho chúng ta!”

“Nhưng có một điểm rất lạ” Nữ Oa bản tôn cau mày nói: “Nếu Điểu Linh Môn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu thì tại sao Xà Linh Môn không tiêu diệt chúng và cả Điểu Linh Vương luôn? Trong này liệu có biến số gì hay không?”

Đừng nói rằng những người ở đây không thể nào đưa ra đáp án mà ngay cả đám Điểu Chủ cũng nghĩ không thông, tại sao ngày hôm ấy Xà Linh Vương lại buông tha cho Điểu Linh Vương…

Sau khi Loan Hồ quay về tổ chim ở Ngọc Thanh Thiên bèn thuật lại yêu cẩu của La Chinh cho các Điểu Chủ khác nghe.

Các Điểu Chủ Hàn Ca, Lăng Lâu nghe vậy đều giận dữ.

Giao tính mạng của chúng cho một kẻ chỉ là loài người nhỏ bé ư?

Mơ mộng hão huyền!

Chỉ có điều, tâm trạng kích động này chỉ kéo dài trong giây lát, sau khi nghe Loan Hồ phân tích về mối quan hệ lợi hại cũng như vận mệnh của Điểu Linh Môn thì các Điểu Chủ đều im lặng.

Đúng vậy, chúng không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi thỏa hiệp, các Điểu Chủ cùng đến trước mặt Điểu Linh Vương tế bái.

Đương nhiên chúng không dám nói rõ mọi việc cho Điểu Linh Vương “Thú” nghe, mặc dù “Thú” chưa thức tỉnh nhưng ngày nào đó nếu nghe được những chuyện này thì tất nhiên sẽ quấy đến long trời lở đất.

Mà đương nhiên, cảnh tượng này đã bị Xà Chủ trong thành Thiên Phương xa xôi dùng Hữu Hạn Toàn Tri Thạch thấy hết.

“Tại sao không ngăn chúng lại…” Xà Linh Vương hỏi, có vẻ không cam lòng lắm.

“Có thêm vài Điểu Chủ khiến ngươi sợ à?” Tia sáng đen hỏi lại.

“Chỉ là Điểu Chủ thì đương nhiên không sợ” Xà Linh Vương khinh thường nói.

“Vậy được rồi, đám Điểu Chủ gia nhập vào sẽ khiến chúng mau chóng tiến vào Ngọc Thanh Thiên hơn” Tia sáng đen nói.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Xà Linh Vương hỏi.

Tia sáng đen không trả lời mà chỉ bật ra một tràng cười khó đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận