Bách Luyện Thành Thần

Chương 3625: Hình vẽ kỳ lạ

La Chinh bay ở phía đầu của đội ngũ, lúc sắp tới gần bờ hồ hắn thả thần thức ra. Thần thức là một phương pháp dò xét, có thể khắc họa những thứ ở xa một cách dễ dàng, dù vật kia có giấu trong lòng đất cũng chẳng thể tránh thoát được. Nhưng lúc thần thức của La Chinh quét tới địa hình ở ven hồ, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một hình vẽ kỳ lạ. Đó là một vòng tròn, xung quanh vòng tròn treo mười cái răng động vật!“Cạch!”

Cái vòng tròn này hơi chuyển động một chút, răng động vật bắt đầu lóe sáng. La Chinh đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền tới cảm giác đau nhói mãnh liệt. Cảm giác đau đớn này khiến hắn không thể nhịn được mà phải rên lên.

Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng và ba thợ săn Bất Hủ cũng thả thần trí của mình ra giống như La Chinh. Bọn họ cũng nhìn thấy hình vẽ hình tròn, cũng cảm nhận được sự đau nhói mãnh liệt kia.

“Ưm…”

“Đó là cái gì vậy! Đau quá!”

“Thần thức bị ảnh hưởng…”

La Chinh lấy lại sức lực, sau đó nhìn đám Nữ Oa, Phục Hy.

“Các ngươi dùng thần thức đã điều tra được gì?” Nữ Oa hỏi.

“Một cái vòng tròn có khảm nạm mười cái răng” Huyết Lang trả lời ngắn gọn.

“Ta cũng nhìn thấy! Chít, chít!” Thắng Thiên Thử Vương kêu lên.

Phục Hy nhìn bờ hồ cách đó không xa với vẻ mặt kiêng dè. Dưới tình huống bình thường, thần thức luôn có thể lướt qua mọi thứ. Có một số thứ đặc biệt có thể ngăn cản thần thức lại, lúc thần thức được thả ra bị bắn trở về chỉ có thể quan sát được một mặt phẳng. Và có một số thứ còn lợi hại hơn, chúng có thể cắn nuốt thần thức, thần thức được thả ra ngoài giống như đá chìm đáy bể biến mất không còn chút tăm tích nào nữa.

Lần này, thần thức càn quét một vòng không bị bắn ngược cũng chẳng bị biến mất, nhưng thứ mà thần thức điều tra được chỉ có cái vòng nạm răng kia. Điều này cực kỳ lạ thường, giống như có người cố ý làm bọn họ thấy thứ này. Đám người thì thầm thảo luận một lượt nhưng vẫn không đưa ra được kết luận.

La Chinh hỏi Thiên Truyền, hắn ta cũng tỏ ra ngỡ ngàng đáp: “Đảo Dạ Kiến chính là một đài Thanh Thiên tương đối lớn, chúng ta không hề bố trí cái gì ở trên đó. Ta chưa từng nghe nói về năng lực làm ảnh hưởng tới cảm giác này…”

Thiên Truyền là người kiến tạo thế giới nên hắn ta hiểu khá rõ về thế giới hỗn độn và các thế giới khác. Nhưng kiến thức của Thiên Truyền cũng bị hạn chế ở chỗ này.

“Ta lên bờ trước, sau đó các ngươi hãy theo sau” La Chinh đề nghị.

Những người ở đây đều được chứng kiến sức sống gần như bất diệt của La Chinh. Bọn họ rối rít gật đầu. Bóng dáng La Chinh lóe lên một cái là đã đứng trên một tảng nham thạch ở trên bờ.

“Coong!”

Khi hai chân La Chinh giẫm lên tảng nham thạch thì cảm thấy bên tai như có tiếng va đập nặng nền vang lên, trán như bị một cái búa gỗ đập mạnh vào một cái. Vào giây phút đại não trống rỗng, cái vòng khảm răng kia lại xuất hiện một lần nữa.

“Chuyện gì xảy ra vậy…” La Chinh cau mày lại.

Dù có phần quái lạ, La Chinh vẫn truyền âm nói với Nữ Oa: “Nữ Oa nương nương, các ngươi có thể tới đây. Nhưng lúc các ngươi hạ xuống đất thì phải cẩn thận, đó dường như là một loại công kích tinh thần kỳ lạ…”

Nữ Oa gật đầu rồi dẫn đám Phục Hy lên bờ.

“Coong!”

Nữ Oa vừa hạ xuống đất cũng bị trúng một nhát búa nặng nề, sắc mặt nàng hơi trắng bợt, sau đó lại trở lại bình thường. Đám Đông Hoàng, lão Anh cũng như vậy. Phản ứng của Thắng Thiên Thử Vương và Phục Hy là lớn nhất, bọn họ lập tức ngã lăn trên mặt đất. Duy chỉ có Thiên Truyền là không có chút cảm giác nào lúc đặt chân lên mặt đất.

“Lại nhìn thấy cái vòng kia…”

“Gần chỗ này cũng không có công kích tinh thần. Rốt cuộc đây là cái gì?”

“…”

Vẻ sầu lo trên mặt mọi người càng lúc càng nặng nề, nhất là ba vị thợ săn Bất Hủ. Trong một thời gian dài, bọn họ phải lăn lộn trong hoàn cảnh cần cảnh giác cao độ, chỉ bất cẩn một chút là sẽ bị mất mạng. Bình thường, khi họ gặp phải hiện tượng khó giải thích như thế này thì tinh thần cảnh giác của bọn họ sẽ tăng vọt.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, ngài hãy dùng Văn Minh Chi Khí để thử liên lạc lần nữa xem” La Chinh nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thế giới trong cơ thể của mình.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đã chuẩn bị xong từ lâu. La Chinh vừa dứt lời, quyển sách kia lại xuất hiện trước mặt ông. Tiếng “soạt soạt soạt” vang lên, những trang sách lật một cách điên cuồng. Văn Minh Chi Khí lại thử liên hệ với những anh kiệt Nhân tộc bản tôn.

Khí hồn Nữ Oa, Phục Hy, Đế Tuấn, Chúc Dung bản tôn cũng túm lại bên cạnh quyển sách, bọn họ đều muốn thấy kết quả trước tiên.

“Soạt soạt…”

Trang sách ngừng lại, bên trên đó hiện ra ánh sáng màu xanh lục. Khí hồn của tất cả các bản tôn lập tức kết nối với quyển sách với ý đồ tiếp nhận tin tức truyền từ trang sách ra.

“Đoàng!”

Phản ứng của những khí hồn này giống hệt phản ứng của đám La Chinh. Bọn họ cũng bị công kích, cũng nhìn thấy cái vòng khảm mười cái răng kia. Mặc dù khí hồn vẫn còn bản lĩnh cao cường nhưng ở phương diện linh hồn thì bọn họ vô cùng nhỏ yếu, công kích linh hồn mạnh một chút là đã có thể khiến bọn họ bị thương nặng.

Nhưng công kích của cái “vòng” kia không khiến họ bị tổn thương mà nó chỉ khiến người nhìn thấy cảm thấy đau đớn. Mặc dù khí hồn của những bản tôn này đều ôm đầu kêu lên đau đớn nhưng lại chẳng bị bất cứ tổn thương gì.

“Ngay cả Văn Minh Chi Khí cũng bị ảnh hưởng…” La Chinh cảm thấy khá bất ngờ.

“Dường như đảo Dạ Kiến bị một lực lượng thần kỳ nào đó bao phủ, các ngươi chỉ có thể dùng thân thể để tiến vào thăm dò” Nguyên Thủy Thiên Tôn đề nghị.

La Chinh gật đầu, hắn đã tới nơi này rồi thì không thể nào từ bỏ chỉ vì thần thức không dò xét được. Mặc dù đảo Dạ Kiến có diện tích không nhỏ nhưng thăm dò dọc theo dãy núi có thể tìm được dấu vết còn lại.

Sau khi lên bờ, La Chinh thấy trước mặt là một mảnh rừng cây màu xám trắng. Lúc trước, khi còn ở trên mặt hồ, hắn thấy tất cả mọi thứ trên đảo Dạ Kiến là một màu xám trắng. Bây giờ, ngay cả rừng cây cũng có màu sắc này. La Chinh tò mò tiến tới hái một cái lá xuống. Cái lá kia vừa bị giật xuống thì vô số mảng xám trắng rơi rào rào xuống, lộ ra một mảng lá cây xanh biếc.

Hóa ra những cái cây này không phải màu xám trắng, đó chỉ là một lớp bụi bám ở mặt ngoài mà thôi…

“Trên đảo Dạ Kiến có núi lửa à?” Ánh mắt của Nữ Oa nhìn chăm chú.

Nếu rặng núi hình vòng cung này thường xuyên xảy ra hiện tượng núi lửa phun trào, bụi núi lửa có thể bao trùm toàn bộ đảo Dạ Kiến.

Phục Hy nhún vai, đưa tay hái một cái lá xuống để quan sát tro bụi trên phiến lá và nói: “Đây không phải bụi núi lửa, nó không có mùi lưu huỳnh”

La Chinh cũng hỏi Thiên Truyền. Hắn ta nói lúc xưa kiến tạo đảo Dạ Kiến không hề quy hoạch núi lửa.

“Có thể là do nguyên nhân nào đó mới khiến đảo Dạ Kiến bị tro bụi bao phủ…” Huyết Nha sờ mũi đoán.

“Không phải đâu” Huyết Lang lắc đầu chỉ vào nơi cách đó không xa và nói: “Các ngươi nhìn đi, đám tro bụi này phân bố không đều. Chỉ trên cây cối, hoa cỏ mới có tro bụi còn nhưng nơi khác không hề có…”

Đám người La Chinh cẩn thận quan sát thì thấy đúng như Huyết Lang nói. Trừ cây cối, hoa cỏ ra thì nham thạch và mặt đất không có lớp bụi màu xám.

“Điều này thật kỳ lạ” Nữ Oa nhíu mặt đôi lông mày.

“Có thể trên thân của những thực vật này vốn có lớp bụi màu xám, hoặc có người đã vẩy lớp bụi này lên…”

Lúc mọi người đang hoang mang, La Chinh đột nhiên nhìn thấy trên cây có một cái chân màu trắng thò ra. Cái chân kia nắm một vốc tro và thận trọng vẩy lên lá cây. Phần Lá Cây mà La Chinh vừa làm rơi bụi kia lại được phủ một lớp bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận