Bách Luyện Thành Thần

Chương 2850: Tìm hiểu

Sầu Tuẫn đánh với tộc Kim Ô cùng Thần Nông Thị một trận nên dương hồn đã bị không ít tổn thương, nhưng sau khi ngừng đánh, hắn ta không hề oán hận mà vẫn giữ vẻ mặt lạc quan. Hắn ta lấy ra vài viên hồn đan, hấp thu chúng rồi quay đầu lại nói với La Chinh: “Phượng Ca điện hạ còn đang bị tộc Hữu Hùng đuổi giết, ở đằng kia kìa!”Sầu Tuẫn không biết thân phận La Chinh, nhưng hắn ta biết La Chinh đứng về phe Thiên Cung.

Vừa rồi khi Cơ Diễn đánh giết Sầu Tuẫn thì nhóm người của tộc Hữu Hùng đã đuổi theo đệ tử Thiên Cung, không biết tình hình bên kia thế nào rồi nữa.

“Phượng Ca?”

“Sao lại là nàng?”

La Chinh và Lăng Sương đều thoáng ngây ra. Nhất là Lăng Sương, trong lòng nàng còn nảy lên chút cảm xúc kỳ lạ. Cảnh tượng diễn ra trên núi Thái Hạo cùng những lời Diễm Phi nói lại tua lại trong đầu nàng lần nữa.

“Ta đi cứu nàng”

Dứt lời, La Chinh lập tức sải chân tiến thẳng về hướng mà Sầu Tuẫn chỉ.

Lăng Sương bĩu môi, không nói gì.

Lăng Sương chạy thẳng một đường về phía trước, chỉ sau một nén nhang đã thấy ở đằng xa có khoảng mười tên Nhân tộc đang chém giết, trên mặt đất thì có một cô gái Nhân tộc đang nằm, trên người cô gái này còn bị một con rắn nhỏ trói chặt, không thể động đậy.

Mặc dù đây là lần đầu tiên La Chinh gặp Phượng Ca trong Bỉ Ngạn, nhưng qua hình dáng bên ngoài thì hắn vẫn loáng thoáng đoán ra được.

Phượng Ca bị Long Xà Khốn trói chặt cũng đang sốt ruột đến mức muốn nôn ra máu. Xưa nay nàng đi lại trong Bỉ Ngạn chưa bao giờ nếm trải chút thiệt thòi nào, ai ngờ lần này lại rơi vào tình cảnh thảm hại đến thế, trong lòng căm hận cỡ nào không cần nói cũng rõ.

Các đệ tử Thiên Cung bị rơi vào thế yếu, không đấu nổi quân địch nên lần lượt tạm thời rút khỏi Bỉ Ngạn. Trong khi đó, tộc Hữu Hùng càng đánh càng hăng, trong nháy mắt chỉ còn lại năm, sáu tên đệ tử Thiên Cung đau khổ chèo chống.

“Xin lỗi, Phượng Ca điện hạ, ta… Ta chịu không nổi!” Lại có thêm một đệ tử Thiên Cung vì dương hồn tổn thương quá nặng mà rời khỏi Bỉ Ngạn.

Bên kia, hai đệ tử Thiên Cung không kịp thoát đi nên bị tộc Hữu Hùng trực tiếp giết chết, chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết sau đó dương hồn đã tan biến.

Hai đệ tử Thiên Cung cuối cùng nhận thức được kết cục đã định nên rất quả quyết thi triển Phá Huyễn Chú.

Thoáng chốc, nơi đây chỉ còn lại mỗi mình Phượng Ca.

“Chỉ vì con bé này mà bên tộc ta tổn hao mất hai người!”

“Ngươi không nghe Cơ Diễn đại ca nói à? Nàng chính là con cháu dòng chính của Đông Hoàng!”

Một kẻ tộc Hữu Hùng dùng một tay nhấc bổng Phượng Ca lên, cười khà khà rồi nói: “Dòng chính phải không? Xuất thân cao quý thì sao chứ? Đợi đưa về cứ điểm rồi, xem ta làm nhục ngươi như thế nào!”

“Ngươi, ngươi dám…” Trong giọng Phượng Ca đã ẩn chứa nỗi sợ.

Mặc dù thể linh hồn không so được với thân thể thực sự, nhưng xưa nay đã có ai dám uy hiếp nàng như thế đâu?

Bây giờ rơi vào tay tộc Hữu Hùng, nàng không thể tưởng tượng được vận mệnh của mình rồi sẽ ra sao.

“Có gì mà không dám? Ở đây là Bỉ Ngạn, lẽ nào bọn ta còn sợ Đông Hoàng giết tới tộc Hữu Hùng bọn ta?” Gã thuộc tộc Hữu Hùng lại càng phách lối.

“Nếu Đông Hoàng dám đến, ta sẽ khiến ông ta đến được không về được!”

“Thiên Cung đã an phận trong xó bao năm rồi, mặc dù được xem là Nhân tộc tam đại chính thống, nhưng thật ra chỉ có tiếng chứ không có miếng! Ha ha ha!”

“…”

Trong lúc những kẻ này dùng đủ mọi lời lẽ châm chọc Phượng Ca và Thiên Cung thì tiếng xé gió bỗng vang lên.

“Trên đầu”

Vừa nghe thấy âm thanh này, mấy kẻ tộc Hữu Hùng liền ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, sau đó chợt thấy một bóng đen lướt qua trước mắt mình.

“Ầm!”

Kẻ đang túm Phượng Ca bị La Chinh giẫm cho nát bấy, cùng lúc đó, La Chinh còn nhẹ nhàng phẩy tay về phía mấy kẻ khác trong tộc Hữu Hùng. Bàn tay hắn chỉ cử động với một biên độ rất nhỏ, nhưng bất cứ ai bị tay hắn phẩy trúng đều bị tan rã ngay lập tức.

Họ còn chưa kịp thoát khỏi Bỉ Ngạn thì đã chết.

Phượng Ca ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, nhất thời không phản ứng kịp.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Chuyện về thần miếu của tộc Hữu Hùng gây tiếng vang rất lớn, Phượng Ca cũng có nghe thấy nhưng đương nhiên nàng không biết đây là La Chinh.

La Chinh không nói gì với Phượng Ca mà chỉ vươn tay vòng nhẹ ra sau lưng nàng, ngón tay bấm nhẹ lên con rắn nhỏ, con rắn đã bị hắn xé rách ngay lập tức. Đồng thời, La Chinh cố tình gằn giọng mình xuống mà nói: “Đi theo ta”

Mặc dù hắn đã thay đổi giọng nói của mình, nhưng Phượng Ca vẫn cảm thấy khá là quen thuộc.

La Chinh và Phượng Ca mới chỉ gặp nhau hai lần, một ở Thất Sơn Tiểu Hội và một ở Thái Đích Cung, cho nên trong thoáng chốc Phượng Ca cũng không nghĩ tới hắn. Thấy La Chinh định đi, nàng bất đác dĩ lên tiếng: “Ta, ta hết sức rồi…”

Sau khi Long Xà Khốn trói Phượng Ca lại thì không ngừng hút lấy lực linh hồn của nàng, hiển nhiên lúc này nàng đã suy yếu cực kỳ.

Bây giờ La Chinh cũng không thể quẳng nàng lại ở nơi hoang vu vắng vẻ này…

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hai tay vòng qua dưới nách nàng, đỡ lấy nàng rồi cõng nàng trên lưng.

Đây là lần đầu tiên Phượng Ca được người khác phái cõng, mặc dù chỉ là trong Bỉ Ngạn.

Xúc cảm linh hồn cực kỳ đặc biệt. Khi cảm giác được phần lưng cứng như đá tảng của La Chinh, tim nàng đập thình thịch liên hồi, suy nghĩ trong đầu cũng hỗn loạn vô cùng, đồi thời trong lòng chợt sinh ra chút tò mò đối với người này.

Hắn giúp đỡ Thiên Cung như vậy thì chắc khả năng rất lớn là đệ tử Thiên Cung nhỉ?

Mặc dù Thiên Cung không thừa nhận, nhưng đa số người ở đây đều có suy luận ấy.

“Ngươi là… đệ tử Thiên Cung à?” Phượng Ca nhẹ giọng hỏi. Khi nàng nhỏ giọng thì thầm, giọng nàng mềm mại nghe rất êm tai.

La Chinh đã gặp nàng hai lần, cả hai lần nàng đều kiêu ngạo hung hăng, bây giờ nàng bỗng hóa thành cô gái nữ tính như thế khiến hắn thật không thích ứng được. Hắn cười nói: “Có thể xem là vậy, mà cũng không thể xem là vậy”

Trả lời nước đôi như thế cũng bằng không.

Phượng Ca chớp mắt rồi hỏi tiếp: “Vậy bản tôn của ngươi có ở Thiên Cung không?”

“Có” La Chinh đáp.

“Ta có thể gặp ngươi không?” Phượng Ca lại hỏi.

La Chinh lắc đầu không nói gì.

Bí mật về cơ thể hắn nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không tiết lộ cho người khác.

Sở dĩ Lăng Sương biết được là do lúc ở Đạo Kiếm Cung, hắn bị ép đến đường cùng nên mới phải công khai thân phận. Nếu không, khả năng lớn nhất là hắn sẽ dùng thân phận của một đệ tử không có tiếng tăm gì mà lặng lẽ tiến vào Thái Nhất Thiên Cung, chứ không phải do mấy người Lâm Chiến Đình tự mình đưa về.

Bị La Chinh cự tuyệt, Phượng Ca thấy hơi thất vọng. Nhưng dù gì người ta cũng cứu mình một mạng, nàng không thể ép hắn phải lộ diện, huống chi nàng còn chẳng có năng lực đó.

Đông đảo dị tộc vẫn đang đợi trước cửa Di Thiên thần miếu, khá nhiều sinh linh đã không kiên nhẫn được nữa.

“Nhĩ Thử! Bọn ta đã giao hồn đan rồi mà sao còn chưa mở, hay là các ngươi vốn không định mở Di Thiên thần miếu!”

“Có khi đây chỉ là một âm mưu! Các ngươi không có chìa khóa Bỉ Ngạn!”

“Rốt cuộc các ngươi còn đang đợi gì nữa?”

Người mà đám Nhĩ Thử đang đợi hiển nhiên là La Chinh. La Chinh còn chưa đến thì sao chúng có thể tùy tiện mở cửa ra?

Dù chúng đã thông qua nhiều đường để tìm hiểu được thân thể của La Chinh, nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Ban nãy La Chinh chỉ vỗ nhẹ một cái đã đập nát dương hồn Cơ Diễn, sức mạnh nhường này khiến đám Nhĩ Thử vui mừng không sao tả xiết.

Lăng Sương đứng cùng với Sầu Tuẫn đợi La Chinh. Nàng nhìn ngó xung quanh, chẳng bao lâu sau đã thấy xa xa La Chinh đang cõng một dương hồn. Lông mày nàng lập tức nhíu chặt, thậm chí còn mở miệng nói: “Chẳng lẽ Phượng Ca không có chân, không biết tự đi à…”

Sầu Tuẫn đứng cạnh nghe được chỉ cười thầm, dù sao Lăng Sương cũng không thấy nét mặt hắn ta. Trong lòng hắn ta nghĩ, Lăng Sương điện hạ chắc ghen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận