Bách Luyện Thành Thần

Chương 2855: Trái Tim Đồng Phạm

Đối với La Chinh, sức mạnh của những cánh tay này chẳng đáng là gì, nhưng dương hồn lại không thể nào chống lại. Dù dương hồn của Lăng Sương đã nhập điện nhưng vẫn không thể nào giãy thoát!Vừa rồi Lăng Sương đã thấy một con Nhĩ Thử bị đẩy vào tường xong thì không có tiếng động nào nữa, nên nàng cũng hiểu rõ hậu quả của việc bị mấy cánh tay này túm lấy.

Dưới tình thế cấp bách, dây chuyền Vu Hồn trên ngực Lăng Sương tỏa ra ánh sáng chói lọi, chém vào cánh tay.

“Rắc!”

Tiểu kiếm linh hồn gần như đánh đâu thắng đó chỉ để lại một vết rách nhợt nhạt trên cánh tay kia!

Nhát chém vừa rồi không chặt đứt được cánh tay cũng đồng nghĩa với việc Lăng Sương đã không còn cơ hội nữa, nàng cứ thế bị kéo vào tường.

Ngay khi thân thể nàng sắp bị kéo vào trong bức tường, La Chinh đã nhanh chóng lao tới và bắt lấy cánh tay ba ngón kia rồi bóp mạnh một cái, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên răng rắc!

“A a a…”

Gương mặt trên bức tường phát ra tiếng khóc đau đớn, lẩn vào trong tường.

Nhưng hai bên bức tường lại xuất hiện càng nhiều gương mặt hơn nữa, đồng thời càng có nhiều cánh tay vươn ra từ giữa bức tường.

La Chinh ôm Lăng Sương, kéo nàng đến giữa lối đi và nói: “Đi sát ta!”

Đám Nhĩ Thử thấy Hộ Linh Pháp Thuẫn không thể bảo vệ chúng thì đều sợ tái mặt.

“Chít chít chít chít…”

Chúng kêu la inh ỏi, rúc hết vào xung quanh La Chinh, hận không thể chui luôn vào trong cơ thể hắn.

“A a a…”

Vô số cánh tay phá tường mà ra, gần như chiếm cứ toàn bộ lối đi.

Những cánh tay ở xa thì La Chinh không để ý tới, nhưng chỉ cần có cái nào dám vươn về phía Nhĩ Thử và Lăng Sương là hắn sẽ lập tức xoay tay chặt đứt từng cái một.

“Rắc rắc rắc…”

Xương tay màu trắng nằm trên mặt đất càng ngày càng nhiều, gần như sắp tới đầu gối của La Chinh.

“Thiên Hành các hạ, chít chít chít… Bên này!”

“Phía sau, cứu mạng!”

“Mau chặt đứt nó đi!”

Cả đám Nhĩ Thử hoảng sợ, hình ảnh hoàn toàn khác với lúc ở ngoài Di Thiên thần miếu.

Ngược lại, Lăng Sương thì rất bình tĩnh. Nàng được La Chinh bảo vệ trong vòng tay, không hề có cảm giác gì là hoảng loạn.

La Chinh đã hứa sẽ bảo vệ nàng thì nhất định có thể làm được. Nàng và La Chinh xông pha trong Bỉ Ngạn đã lâu, trong lòng có một niềm tin vô điều kiện đối với hắn.

Toàn bộ quá trình kéo dài chừng ba nén nhang, những mảnh xương vụn xung quanh La Chinh gần như sắp chất cao lên tới eo.

Trong tường không còn cánh tay vươn ra, chỉ còn từng gương mặt nổi lên trên mặt tường, nhìn La Chinh bằng ánh mắt trống rỗng.

“Chít chít, cuối cùng cũng hết rồi!”

“Con đường thứ mười chín đúng là nguy hiểm!”

“Thiên Hành các hạ mạnh quá, chít chít, là người bạn tốt nhất của Nhĩ Thử chúng ta!”

La Chinh nghe được lời nịnh nọt này của đám Nhĩ Thử mà chỉ lườm mắt một cái, hắn và Nhĩ Thử còn chưa thân tới mức làm bạn.

“Mấy gương mặt này rốt cuộc là thứ quỷ gì” Lăng Sương chui ra khỏi vòng tay của La Chinh, nhìn những gương mặt trên vách tường mà lòng sợ hãi.

Một con Nhĩ Thử trong đó quan sát một hồi mới lên tiếng: “Những gương mặt này hẳn là Mê Hồn Giả trong truyền thuyết?”

“Mê Hồn Giả là gì?” La Chinh ngạc nhiên nói.

“Ta biết” Lăng Sương tiếp lời: “Những người không thể trở về từ Bỉ Ngạn, gọi chung là Mê Hồn Giả”

Linh hồn có thể chết trong Bỉ Ngạn, như vậy thân thể sẽ biến thành một cái xác không hồn. Cũng có một vài linh hồn chưa chết trong Bỉ Ngạn, nhưng vì một vài nguyên nhân mà bị mắc kẹt vĩnh viễn trong Bỉ Ngạn, thân thể ngoài đời thực không thể thức tỉnh được nữa, những người như vậy gọi là Mê Hồn Giả.

Mê Hồn Giả cũng từng xuất hiện trong Thiên Cung vài lần, Lăng Sương từng nghe nói tới.

“Dương hồn của bọn họ mãi mãi làm nô lệ trong vách tường, thật đáng thương” La Chinh nhìn chằm chằm từng gương mặt một, thở dài một hơi.

Đám Nhĩ Thử không có tâm trạng thương hại mấy thứ kia, chúng trở tay một cái, trong tay xuất hiện một miếng tam giác nhỏ màu xanh, bắt đầu thu gom những mảnh xương trên mặt đất.

Những cánh tay này có sức mạnh kinh người, gom về có thể làm tín vật Bỉ Ngạn để bán ra ngoài, đương nhiên Nhĩ Thử sẽ không bỏ qua.

Gom hết những miếng xương vụn này rồi, đám Nhĩ Thử mới vái lạy mấy gương mặt trên tường rồi cùng La Chinh và Lăng Sương rời đi.

Ngay khi bọn họ vừa cất bước thì những gương mặt trên bức tường cũng di chuyển theo.

Sau khi mất đi cánh tay, chúng không thể nào phát động công kích nữa nên chỉ có thể dính lên tường trơ mắt nhìn. Dù vậy, chúng vẫn theo sát hai bên và nhìn chằm chằm La Chinh không rời mắt, phát ra tiếng kêu rên ư ử, trong âm thanh tràn đầy không cam lòng và phẫn hận.

La Chinh dẫn mọi người đi về phía trước hơn hai mươi nghìn mét, lối đi trở nên rộng rãi hẳn, toàn bộ lối đi biến thành một con đường hướng lên trên, những “mạch máu” trên đỉnh lối đi cũng dần trở nên thô to!

“Đó là cái gì!” Lăng Sương ngẩng đầu nhìn lên trên, cất tiếng hỏi.

La Chinh đưa mắt nhìn theo, ánh mắt chợt sáng lên: “Đây là… tim? Là tim của sinh linh gì?”

Trên đỉnh lối đi treo ba trái tim lớn bằng nửa người, còn đang đập thình thịch từng nhịp một, mà toàn bộ mạch máu đều hội tụ trên ba trái tim này.

Mỗi một lần tim đập, ánh sáng màu đỏ sẽ nhạt đi vài phần, sau đó lại đập lên một cái, ánh sáng đỏ tươi ấy lại sáng lên!

“Chít chít chít… Trời ạ!”

“Đây là…”

“Chít chít chít chít chít chít chít chít…”

Ban đầu Nhĩ Thử còn nói chuyện với nhau bằng tiếng người, nhưng chúng kêu chít chít một hồi rồi sau đó bắt đầu trao đổi bằng ngôn ngữ loài chuột!

La Chinh và Lăng Sương lẳng lặng nhìn nhau một cái, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.

Vô số tín vật Bỉ Ngạn từng qua tay đám Nhĩ Thử này, khả năng giám định tín vật Bỉ Ngạn của chúng không ai sánh bằng.

Tất nhiên chúng đã nhận ra thứ này, và hiển nhiên không muốn La Chinh với Lăng Sương biết được nên mới dùng tiếng chuột nói chuyện với nhau.

La Chinh đã từng nếm thử độ xảo quyệt tinh ranh của Nhĩ Thử. Có quỷ mới biết chúng đang bí mật mưu đồ cái gì, nhưng đã không muốn La Chinh và Lăng Sương nghe được thì chắc chắn là có mục đích riêng.

Sắc mặt La Chinh sa sầm xuống, hắn bảo: “Nếu không muốn để bọn ta biết thì con đường kế tiếp các ngươi tự đi đi, bọn ta sẽ rời khỏi Di Thiên thần miếu”

Con đường thứ mười chín còn chưa đi hết, nếu không có La Chinh, chúng có thể sống sót rời khỏi đây hay không cũng là một vấn đề chứ đừng nói chi chúng còn muốn thăm dò Ám vực!

Ba trái tim này quả thực không phải chuyện đùa, chúng là tộc Nhĩ Thử nên ý nghĩ trước tiên là phải giành được lợi ích lớn nhất, quả thật chúng đang bàn bạc xem có nên nói thật với La Chinh và Lăng Sương hay không. Lúc chúng còn đang “chít chít chít” bàn luận liên tục thì nghe được lời này của La Chinh, thế là lập tức sốt ruột.

“Chít! Chúng ta không có ý đó!”

“Chít chít! Đây là Trái Tim Đồng Phạm! Là một tín vật Bỉ Ngạn!”

“Nó chỉ từng xuất hiện một lần trong thế giới mẹ, vậy mà lần này lại gặp được, thật đúng là không ngờ được mà! Chít chít chít… Di Thiên thần miếu quả nhiên là nơi sinh ra kỳ tích!”

Đám Nhĩ Thử mồm năm miệng mười giải thích cho La Chinh, rõ ràng chúng cũng có chút kích động.

Mặc dù lời nói của Nhĩ Thử hơi lủng củng, nhưng La Chinh và Lăng Sương vẫn hiểu được.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận