Bách Luyện Thành Thần

Chương 2507: Đến nơi

Trong mê cung này vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của La Chinh ra thì chẳng còn bất cứ âm thanh nào nữaBan đầu hắn vẫn còn đi bộ trong đó, nhưng sau khi ý thức được rằng mê cung này vô cùng rộng lớn thì mũi chân hắn khẽ nhún, lao vun vút trong mê cung.

Tuy nhiên, sự rộng lớn của mê cung này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của La Chinh. Sau khi di chuyển trong mê cung trọn một ngày một đêm, hắn vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.

Mãi tới ngày thứ ba, cuối cùng La Chinh cũng bước tới phía cuối của hành lang tối như mực. Sau khi rẽ qua một khúc ngoặt, đường hành lang phía trước đột nhiên biến đổi, hai bên vách tường của hành lang xuất hiện ánh sáng đủ màu sắc.

“Đây là… mảnh vỡ thời gian?”

La Chinh cảm nhận được hơi thở của pháp tắc thời gian một cách rõ ràng, cảm giác giống hệt trong biển Thời Gian. Hắn khẽ gõ vào mảnh vỡ trên vách tường nhưng lại không phát hiện ra điều gì lạ thường. Có điều, lúc tiếp tục bước đi thì bên tai hắn lại thoáng nghe thấy tiếng hít thở nhẹ.

“Hít… hà…”

Dường như có ai đó đang ngủ trong mê cung này. Hơn nữa, tiếng thở này còn quanh quẩn bên tai của La Chinh, chắc hẳn là cách hắn không xa.

La Chinh hơi cau mày lại, bay dọc theo hành lang hòng tìm ra nơi phát ra tiếng thở này. Thế nhưng hắn bay trong đây thêm chục nghìn mét mà tiếng hít thở kia vẫn thấp thoáng bên tai, cảm giác như âm thanh kia vẫn luôn ở bên cạnh hắn vậy, song rõ ràng hắn đã đi được một đoạn rất xa rồi mà.

Trong Lòng La Chinh cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn kiên trì đi tiếp về phía trước.



Trên đỉnh Thần vực, Minh Vi đang ngồi nhìn chăm chú Thần vực mênh mông ở phía dưới. Nàng ta từng hoài niệm vô số lần về khoảng thời gian ở Lê Sơn…

Từ khi thoát khỏi ngục giam kia, trong lòng Minh Vi càng ngày càng phiền muộn.

Sau khi phá vỡ Thần vực, chắc hẳn nàng ta sẽ có thể trở về thế giới mẹ, không biết bây giờ Bách Vi Môn ra sao rồi?

Nếu một môn chủ mất tích hoặc qua đời, một vị môn chủ mới sẽ được chọn ra. Nếu Minh Vi trở về Lê Sơn, e rằng vị trí môn chủ của nàng ta cũng không còn nữa.

Song, đây cũng không phải điều mà Minh Vi lo lắng. Người mà nàng ta nhớ tới chính là các đồ đệ và người thân trong gia tộc mình.

Trong lúc nàng ta đang hoài niệm về quá khứ, ở nơi xa bỗng xuất hiện một tia sáng màu xanh nhạt.

Hỗn độn này rộng lớn đến vậy, một tia sáng xanh nhỏ bé kia gần như chẳng đáng là gì, nhưng tốc độ của tia sáng xanh này lại khiến Minh Vi cảnh giác.

Tốc độ của vật đó quá nhanh, hơn nữa còn bay thẳng về phía Thần vực!

Minh Vi từ từ đứng dậy và lên tiếng nhắc nhở: “Có thứ gì đó đang tới đây”

Những người khác thấy vẻ thận trọng trên mặt Minh Vi cũng vội vàng nâng lòng cảnh giác.

Sinh linh lang thang trong hỗn độn cũng không nhiều, nhưng những sinh linh này đều rất mạnh. Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh khi đối mặt với chúng cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

“Tốc độ nhanh quá!” Trì Nghĩa nhìn chăm chú phía trước, nói.

Một cô gái tóc đen trong tộc Nữ Oa giơ ngón tay ra, đặt lên hốc mắt của mình rồi khẽ lẩm bẩm: “Hiện!”

Trong đồng tử của cô gái tóc đen này lóe lên một tia sáng rực rỡ kỳ lạ, một con mắt khác thì cứ chớp nháy liên tục. Chẳng bao lâu sau, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ khó hiểu: “Đây không phải sinh linh”

“Vậy là gì?” Minh Vi hỏi.

“Một chiếc phi thuyền” Cô gái tóc đen nói bằng giọng điệu căng thẳng.

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người cũng hơi biến đổi. Phi thuyền rất phổ biến trong thế giới mẹ, nhưng một chiếc phi thuyền xuất hiện ở nơi này thì lại chẳng bình thường chút nào. Nơi này là sát mép biên giới của hỗn độn, gần như không có người nào rỗi hơi lái phi thuyền tới đây cả. Hơn nữa, bây giờ nó còn cách nơi đây rất gần, nhất định chiếc phi thuyền kia sẽ phát hiện ra Thần vực, thậm chí rất có thể mục tiêu ngay từ đầu mà nó nhắm tới chính là Thần vực.

Lão Kim bước tới nhìn một cách chăm chú, sau đó hỏi Minh Vi: “Ngươi thấy thế nào?”

Minh Vi lắc đầu: “Xem mục đích của đối phương đã”

“Cho dù mục đích của họ là gì, nếu bọn họ phát hiện ra Thần vực thì tình hình sẽ rất rắc rối” Lão Kim nhíu mày nói.

Nhóm lão Kim hiểu rõ tình trạng hiện tại của tộc Lê, Thần vực quyết không thể bị lộ ra ngoài. Trong lòng lão Kim đương nhiên sẽ lo lắng tới vấn đề này.

Minh Vi khẽ cười: “Nếu thực lực của bên kia bình thường, chúng ta khiến bọn họ ở lại mãi mãi là được, chuyện này cũng không có gì phiền phức”

Lão Kim cũng gật đầu, tỏ ra đồng ý với ý kiến của Minh Vi.

Lê Lạc Thủy, La Tiêu, Lý Huyền Nguyệt và các thánh nhân của Kiếm tộc đang tập hợp lại một chỗ. Trên mặt Lê Lạc Thủy mơ hồ hiện ra vẻ lo âu: “Không biết Chinh Nhi có phong thánh thành công không!”

Trên mặt La Tiêu thì tràn đầy vẻ bình tĩnh, không thấy có chút lo lắng nào: “Chinh Nhi đã vào được núi Thánh Nhân, cửa ải khó khăn nhất đã thông qua rồi. Có được phong thánh hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ có điều…”

Ông nhớ tới kết quả khi ông dùng thần đạo Đại Diễn để tính ra, kết quả kia cho thấy bên ngoài Thần vực cũng không hề thái bình. Nhưng trong cái hỗn độn trống rỗng này, không biết điềm hung tới từ bên ngoài ấy là cái gì?

Đúng lúc này, lão Kim đi tới và lên tiếng: “Chúng ta phải núp đi”

Các thánh nhân đồng loạt nhìn về phía lão Kim, Lê Lạc Thủy hỏi: “Vì sao?”

Lão Kim chắp tay hành lễ với bà, sau đó nói: “Có phi thuyền tiến về hướng Thần vực, không biết là địch hay là bạn. Xin Vương nữ đại nhân tạm lánh đi”

“Phi thuyền?” Lê Lạc Thủy nhướng mày.

Sắc mặt của La Tiêu thì hơi trầm xuống, điều này khiến ông lập tức nghĩ tới “điềm hung ở bên ngoài”. Ở thời điểm mấu chốt này, có người ngoài đột nhiên tới chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Ông vội truy hỏi: “Ở đâu?”

Lão Kim chỉ về phía xa xa, bọn họ nhìn theo hướng tay liền trông thấy quả thực có một thứ màu xanh nhạt đang bay tới với tốc độ cực nhanh.

“Vì lý do an toàn, Vương nữ đại nhân có thể vào trong thế giới nhỏ mà ta chuẩn bị” Lão Kim nói.

Ai ngờ, Lê Lạc Thủy lại lắc đầu: “Ta sẽ không vào trong thế giới nhỏ đâu”

Lão Kim vốn muốn tiếp tục thuyết phục Lê Lạc Thủy nhưng bà lại vô cùng kiên trì, vì thế ông ta chỉ đành từ bỏ. Trốn vào trong thế giới nhỏ hoặc thế giới bên trong cơ thể của bọn họ là an toàn nhất, nhưng làm vậy sẽ chẳng biết gì về tình hình chiến đấu ở bên ngoài của họ. Không chỉ Lê Lạc Thủy không đồng ý mà các thánh nhân khác cũng sẽ không bằng lòng.

“Đã như vậy, ta sẽ bảo Phù Nhị bày trận để che giấu chúng ta đi” Lão Kim nói.



Hai canh giờ sau, phi thuyền Lăng Tiêu đã cách Thần vực rất gần.

Một khay ngọc nho nhỏ đang trôi lơ lửng trước mặt Lộc Gia, trên tay hắn ta lại đang cầm chặt một viên tinh thạch hình thoi màu xanh nhạt.

Bên trong tinh thạch hình thoi này chứa một nguồn năng lượng đáng sợ được gọi là “Thần Tinh”, nó được sử dụng rất rộng rãi trong thế giới mẹ. Hắn ta xoay nhẹ Thần Tinh, đặt vào khay ngọc trước mặt.

Đột nhiên, Thần Tinh chìm vào trong khay ngọc kia.

“Viên Thần Tinh cuối cùng đã được đặt hoàn tất” Lộc Gia báo cáo.

“Mấy Hiên Viên Vệ trong Thần vực báo lại rằng Xi Vưu Vệ đang ở ngay trên đỉnh của Thần vực, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ” Một Hiên Viên Vệ khác nói.

Úy Nhàn khá yêu thích Thần vực to lớn ở phía trước nên đương nhiên tâm trạng cũng rất tốt. Gã ra lệnh với giọng điệu thản nhiên: “Mở Đồ Tru Nguyệt Hoa ra trước đi, sau đó… chúng ta sẽ hạ cánh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận