Bách Luyện Thành Thần

Chương 2787: Đâm xuyên

Cường giả thuộc Phù Tô thành, Đại Từ thành và các thành khác đều chấn động trong lòngTô gia có thực lực yếu nhất trong các gia tộc Minh Hồ, dù sao bọn họ cũng chỉ toàn là luyện khí sư nên không yêu cầu cao về tu vi.

Nhưng gia chủ các gia tộc như Từ gia, Lý gia, Triệu gia vốn thuộc hàng đứng đầu Sắc Giới, thậm chí có vài người đã vượt qua Sắc Giới và chạm tới cánh cửa Hồn Nguyên cảnh. Chỉ có bọn họ mới hiểu được Hồn Nguyên cảnh mạnh đến nhường nào! Đó là cực hạn đầu tiên mà thân thể của hàng trăm triệu sinh linh có thể đạt tới!

Hạc Chân và Hạc Vệ, một người đã bước vào Hồn Nguyên cảnh, một người thì sắp bước vào. Thế mà chỉ chưa tới nửa nén nhang, cả hai đã lần lượt bị La Chinh giết chết! Tình huống này hoàn toàn trái ngược với nhận thức của bọn họ!

Gia chủ Từ gia vốn muốn ngăn cản, thậm chí còn muốn ra tay với La Chinh. Nhưng sau khi thấy Hạc Vệ bị giết, toàn thân ông ta đã cứng đờ giữa không trung, đi cũng không được mà ở cũng không xong…

Ông ta tự biết mình không phải đối thủ của La Chinh, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Từ Hữu Vi bị La Chinh giết chết, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

La Chinh đánh chết Hạc Vệ xong thì không hề chần chờ mà thân hình thuận thế lướt nhẹ giữa không trung như một con chim ưng lao xuống, bay thẳng về phía Từ Hữu Vi.

Bên cạnh Từ Hữu Vi vẫn còn Hạc Quy canh giữ!

Trong ba huynh đệ họ Hạc thì thực lực của Hạc Chân và Hạc Vệ cao hơn một bậc, thực lực của Hạc Quy là yếu nhất. Song, tín vật Bỉ Ngạn Ám Khuy Kính của Hạc Quy rất hữu dụng, có thể tra xét đối phương mà thần không biết quỷ không hay. Trong số ba người, tác dụng của gã cực kỳ lớn!

“Ta liều mạng với ngươi!”

Hai mắt Hạc Quy trừng lên như hai cái đèn lồng, một chiếc gương nhỏ nổi lên trên đỉnh đầu. Mặt gương tỏa ra ánh sáng thần thánh, một chùm sáng màu bạc lao về phía La Chinh!

“Vù!”

Thân hình La Chinh nhẹ nhàng nhoáng lên, linh hoạt xoay một vòng quanh chùm sáng bạc và kéo gần khoảng cách với Hạc Quy, trường kiếm trong tay cũng rung nhẹ.

“Giết!”

Lần này La Chinh không sử dụng Kiếm Văn Thuật mà cũng chẳng dùng đến Tâm Cụ Ma Nhãn. Một chùm sáng bạc từ trên chiếu xuống, xuyên qua người Hạc Quy và giết chết kẻ cuối cùng trong ba huynh đệ họ Hạc.

Sau khi giết chết Hạc Vệ, La Chinh đứng giữa không trung nhìn xuống Từ Hữu Vi ở bên dưới.

Từ Hữu Vi nằm trên mặt nước, màn sáng hình thoi vẫn đang bảo vệ y.

Vừa rồi La Chinh dốc hết sức lực đánh ra một đòn đã khiến Từ Hữu Vi nấp trong màn sáng bị thương nặng, bí giả thần thông này bảo vệ y được một chốc chứ không thể bảo vệ được cả đời!

Hạc Chân đã chết, Hạc Vệ cũng đã chết, mọi chuyện đã hết đường cứu vãn.

Từ Hữu Vi hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Y trừng mắt nhìn La Chinh, nói: “Ngươi không được phép giết ta!”

“Vậy ngươi thì được phép năm lần bảy lượt đẩy ta vào chỗ chết à?” Ánh mắt La Chinh lạnh lẽo tột độ. Dưới nắng hè chói chang, chỉ một cái liếc nhìn của hắn cũng khiến người ta cảm thấy như rơi vào hầm băng.

“Nhưng ngươi đâu có chết!” Từ Hữu Vi kích động nói.

“Không chết? Ha ha…” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ trào phúng.

Lần gặp đầu tiên trong thần miếu, Từ Hữu Vi đã không biết tốt xấu mà muốn giết hắn rồi. Lần thứ hai tại Thất Sơn Tiểu Hội thì y còn khắc chế, đến lần thứ ba là xông vào Tâm Lưu kiếm phái, mà lần này lại theo La Chinh tới tận đây.

Nếu La Chinh còn tha cho kẻ này, e là hắn sẽ bị truy sát mãi không thôi.

“Nếu ngươi giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận! Núi Thái Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi, cha ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Từ Hữu Vi phát hiện mình lý do lý trấu cũng vô dụng bèn đổi sang uy hiếp.

Y đường đường là công tử núi Thái Hạo, một trong bảy núi lớn của Thiên Cung, há có thể để một đệ tử Tâm Lưu kiếm phái cỏn con trêu chọc?

Lúc này gia chủ Từ gia và Tô Do Thần cũng bay tới, gia chủ Từ gia khuyên nhủ: “Chàng trai trẻ, mặc kệ ngươi vì lý do gì, xin hãy hành động lý trí. Nếu ngươi giết Từ Hữu Vi, toàn bộ Thiên Cung sẽ nổi giận, trong Thiên Cung sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân!”

Gia chủ Từ gia nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho Tô Do Thần.

Tô Do Thần căn bản không muốn dính tới chuyện này, nhưng Tô gia và Từ gia có chút quan hệ, gia chủ Từ gia còn nhờ cậy mình nên ông cũng chỉ đành đứng ra.

Nói một cách khách quan thì Tô Do Thần cũng biết La Chinh không thể giết Từ Hữu Vi.

Núi Thái Hạo không phải những gia tộc xuống dốc như Minh Hồ, đó là một con quái vật lớn, hiện tại La Chinh không thể trêu chọc.

“La công tử, giết một người thuộc dòng chính núi Thái Hạo thật sự cần phải suy nghĩ cặn kẽ” Tô Do Thần ăn nói chừng mực.

La Chinh quay lại nhìn gia chủ Từ gia và Tô Do Thần, hỏi: “Ý của hai người là, Từ Hữu Vi năm lần bảy lượt giết ta thì được, còn ta lại không được phép ra tay với hắn? Vì La mỗ hèn mọn nên phải mặc cho người ta chà đạp?”

“Nhưng, nhưng…” Gia chủ Từ gia nghẹn lời.

“Kiểu đe dọa như này, trong đời La mỗ đã nghe vô số lần, hắn không phải người đầu tiên mà cũng không phải cuối cùng” La Chinh bình tĩnh nói.

Dứt lời, La Chinh trở tay chém ra một kiếm. Màn sáng hình thoi do bí giả thần thông hóa thành vốn đã vô cùng mờ nhạt, nhát kiếm này của La Chinh lập tức đâm xuyên qua màn sáng và xỏ qua đầu Từ Hữu Vi.

Từ Hữu Vi còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã muộn…

“Rào…”

Từ Hữu Vi rơi xuống nước, thi thể nhấp nhô trên mặt nước.

“Đây, đây, chuyện lớn rồi…” Gia chủ Từ gia đấm ngực giậm chân.

Từ Hữu Vi tới Đại Từ thành khiến ông ta cảm thấy vinh quang vô cùng, bây giờ y lại chết ở đây, ông ta phải ăn nói thế nào với núi Thái Hạo?

Mi mắt Tô Do Thần cũng không ngừng run lên. Theo lý trí, ông cho rằng La Chinh quá xúc động, nhưng người này thiên phú quá xuất chúng, dũng khí càng hơn người, sau này trưởng thành rồi có thể trở thành kiêu hùng một phương.

“Soạt soạt soạt soạt…”

Người của Từ gia thấy Từ Hữu Vi bỏ mạng, các cường giả trong tộc cũng lần lượt bay lên. Đương nhiên họ không biết rõ nguồn căn mọi chuyện, nhưng dù sao Từ Hữu Vi cũng là người Từ gia, họ đâu chịu để một kẻ đã giết Từ Hữu Vi còn muốn dễ dàng rời đi?

La Chinh lợi hại, nhưng Từ gia mạnh ở số lượng đông đảo.

Nhìn những người chắn trước mặt mình, La Chinh híp mắt một cái, trường kiếm để ngang trước ngực. Hắn hờ hững nói: “Kẻ nào chắn đường ta, giết!”

Trong lúc nói chuyện, mắt phải của hắn đã lóe lên ánh sáng đỏ.

Các cường giả Từ gia Minh Hồ bỗng rùng mình, khi nhìn lại La Chinh lần nữa thì trong lòng bỗng sinh ra một bóng ma, toàn bộ người trong gia tộc đều e ngại La Chinh – kẻ chỉ có một thân một mình!

“Để hắn đi đi” Gia chủ Từ gia bất lực nói.

Dù Từ gia dốc hết toàn lực cũng chưa chắc đã cầm chân La Chinh được, mà sợ rằng toàn bộ Từ gia sẽ bị hủy.

Mặc dù gia chủ Từ gia đang rất sầu não, nhưng ông ta không phải kẻ ngốc.

La Chinh bay tới phía Tô gia. Gương mặt của mấy người Tô Do Danh, Tô Do Hỏa đã căng chặt, không dám tỏ thái độ.

La Chinh giết Từ Hữu Vi thật sự đã mang tới phiền phức lớn cho Tô gia.

Chỉ có duy nhất Tô Khoan là sùng bái thốt lên: “Kỳ chủ đại nhân thật mạnh!”

La Chinh tiến lên vỗ vai y, nói: “Ta giết Từ Hữu Vi, ngươi không sợ bị liên lụy à?”

Trong lòng Tô Do Thần, Tô Do Danh đang thầm mắng Tô Khoan ngu ngốc, lúc này phải rũ sạch quan hệ với La Chinh mới đúng…

“Sợ bị liên lụy?” Tô Khoan nhướng mày, vẻ mặt như nghe được chuyện gì lạ đời lắm: “Dòng chính trong bảy ngọn núi thuộc Thiên Cung đông như thế, cộng lại cũng có vài nghìn người, nhưng người có thể nhất niệm ngộ đạo, tính luôn cả kỳ chủ cũng chỉ có chừng mười mấy người mà thôi! Ta không tin bọn họ dám làm gì kỳ chủ đại nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận