Bách Luyện Thành Thần

Chương 1978: Đầy trang

“Điểm cuối của thần đạo là một vùng đại dương vô biên vô hạn…”Nghe vậy, La Chinh hơi chấn động, ánh mắt cũng nhìn về những con chữ mà La Niệm đã viết kia.

Lúc hắn vừa mới lẩm nhẩm những dòng chữ này, quả thật hắn cũng cảm nhận được một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Chính cảm giác đó đã chèn ép hắn, khiến linh hồn hắn không chịu đựng được. Đó được gọi là đạo Chân Ý?

“Nói cách khác, đạo Chân Ý cũng có rất nhiều loại? Giống như thần đạo?” La Chinh lại hỏi.

Nghe vậy, Hàm Cửu Di lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại…”

Thần Vực đã tồn tại vô số năm rồi.

Các thánh nhân đã tu luyện thần đạo tới trình độ cao nhất. Sau khi xây dựng vũ trụ của mình, các thánh nhân đều bắt đầu khám phá Hỗn Độn ở ngoài Thần Vực, hy vọng có đột phá lớn hơn nữa.

Một số thánh nhân đi ngao du Hỗn Độn, sau mới phát hiện đó là một thế giới trống không.

Nơi đó vô biên vô tận, chỉ có từng luồng khí hỗn độn màu xám nâu, không tìm được bất kỳ nền văn minh nào ở ngoài đó.

Có mấy thánh nhân khá cố chấp, đến nỗi đã dành mấy chục, thậm chí hơn trăm kỷ nguyên thần lang thang ra nơi xa tới mức đáng kinh ngạc ở Hỗn Độn nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quay về.

Khám phá trong không gian là như vậy, khám phá thần đạo cũng tương tự như thế.

Sau khi khám phá thần đạo, tu thành cấp viên mãn thì thực tế cũng đã đi đến điểm cuối của thần đạo. Lúc này lại thấy con đường mình đi thực sự là một vùng đại dương hư vô. Tất cả thánh nhân và đại viên mãn khám phá đến cùng nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được gì từ trong đại dương hư vô kia.

Cho nên thần đạo trong Thần Vực bắt đầu phát triển một loạt các loại thần thông ngoại đạo ly kỳ quỷ dị, thậm chí còn tu luyện hai thần cách, hỗn hợp thần cách, vân vân…

Ngoài ra thì không có đột phá nào khác nữa…

“Sau đó trong lúc vô tình, á thánh của Nghiêm gia – Nghiêm Tịch lấy được hai tấm chữ Phạn màu vàng thuộc cùng một nhóm. Hai tấm chữ Phạn màu vàng này khá hiếm, mà Nghiêm gia thì không ngừng dành thời gian, bỏ ra không ít chi phí, cuối cùng đã giải mã được hai tấm chữ Phạn màu vàng này, cũng lĩnh hội được đạo Chân Ý trong đó…” Đồng thời, Hàm Cửu Di nói: “Cũng không biết vì sao, Nghiêm gia lại để lộ tin tức này, vì vậy dẫn tới họa lớn diệt môn”

“Nghiêm gia có á thánh mà vẫn bị diệt môn?” La Chinh hít một hơi khí lạnh.

Hàm Cửu Di gật đầu. “Trên thực tế, đạo Chân Ý được ghi chép trong hai tấm chữ Phạn màu vàng mà Nghiêm Tịch phá giải hẳn là bản không hoàn chỉnh mà thôi. Nhưng như vậy cũng đủ để náo động cả Thần Vực rồi. Dẫu sao một chút đạo Chân Ý như vậy cũng đủ để các thánh nhân bước một bước nữa về phía trước. Nghiêm gia không hề có thánh nhân, cũng không được tính là nhà quyền thế. Mà Nghiêm Tịch lại chỉ là á thánh mà thôi, giết chết hắn vẫn tương đối dễ dàng”

“Vậy… là ai tiêu diệt Nghiêm gia?” La Chinh hỏi.

“Đông Phương gia, còn có Lãnh gia và Phương gia” Hàm Cửu Di trả lời.

“Quả nhiên” La Chinh khẽ nheo mắt.

Hàm Cửu Di vừa nói xong, ánh mắt lại dừng ở trên những chữ viết rồng bay phượng múa kia. Trong đôi mắt mềm mại đáng yêu mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn. “Hiện tại rốt cuộc Thần Vực có bao nhiêu phần tâm pháp tu luyện Chân Ý? Mọi người đều chỉ biết khoảng năm phần được lưu truyền bên ngoài mà thôi. Hơn nữa năm phần này đều là phần thiếu, không hề hoàn chỉnh! Chưa biết bản tâm pháp Chân Ý trước mắt này có được xem là bản đầy đủ hay không. Nếu là bản đầy đủ, sợ rằng giá trị này không thể đo đếm được…”

Quả thật các thánh nhân đang đứng trên đỉnh của Thần Vực, nhưng nhân vật tu được đến tầng này, ai lại không muốn tiến thêm bước nữa?

Sau khi vượt qua Thần Đạo, bọn họ bỗng mất đi phương hướng, cuối cùng tu vi không thể tiến thêm, giống như rơi vào đại dương mênh mông, cho dù gắng sức bơi thế nào cũng không thể tiếp tục tiến về trước. Bỗng nhiên phát hiện ra đạo Chân Ý này, làm sao các thánh nhân không coi trọng?

Cho dù là bản thiếu thì cũng đủ để bọn họ ra tay diệt cả tộc nào đó rồi.

Nếu xuất hiện một bản tâm pháp Chân Ý dùng để tu luyện, không biết sẽ gây ra chuyện lớn như thế nào nữa?

Nhưng trước mắt, La Niệm mới chỉ viết được hơn một nghìn chữ, Hàm Cửu Di cũng không biết tâm pháp này có phải là bản đầy đủ hay không…

“Nhóm sáu tấm Chữ Phạn màu vàng này có tổng cộng chín nghìn sáu trăm bảy mươi ba chữ, ta đã giải mã từng chữ một, đương nhiên đó là bản đầy đủ” Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên.

“Niệm Nhi tỉnh rồi!”

Lúc này, Ninh Vũ Điệp mới phát hiện La Niệm trong lòng đã lặng lẽ mở mắt.

“Niệm Nhi!”

La Chinh vui vẻ, mở miệng gọi.

Sau khi đứng lên, La Niệm tiến về phía La Chinh, kính cẩn hành lễ, gọi: “Cha!”

La Niệm mười sáu tuổi đã cao bảy thước, không thấp hơn La Chinh bao nhiêu.

Thiếu niên này đã gột sạch sự bướng bỉnh trên người, trở nên rất bình tĩnh. Được Ninh Vũ Điệp dạy bảo, La Niệm đã sớm có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Thuở nhỏ, cậu với La Chinh ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, dù sao cũng có vẻ hơi xa lạ. Nhưng cậu vẫn khá vui mừng khi lại nhìn thấy cha mình một lần nữa.

Hàm Cửu Di nhìn La Niệm, mở miệng cười nói: “La Chinh, con trai ngươi đúng là có giá trị lớn hơn ngươi rồi”

Nghe thấy đánh giá của á thánh, trên mặt đám người Ninh Vũ Điệp, Ngọc bà bà đều lộ vẻ vui mừng.

Chỉ từ bản tâm pháp Chân Ý hoàn chỉnh này mà xét thì lời nói của Hàm Cửu Di không hề sai.

Dẫu sao thực lực của La Chinh còn chưa đủ để thay đổi tình hình, nhưng bản tâm pháp hoàn chỉnh này mà bị lưu truyền ra ngoài thì sợ là có thể khuấy tung cả Thần Vực!

“Vị đại tỷ tỷ này là ai?” La Niệm bỗng nhìn chằm chằm Hàm Cửu Di hỏi.

Chỉ luận về vai vế, Hàm Cửu Di được xem là nhân vật cùng hàng với “ông nội” của La Niệm. Nhưng nếu so về số tuổi thì căn bản không được coi là vậy.

Nghe thấy La Niệm gọi như vậy, La Chinh nhất thời không biết nên khóc hay cười, hắn cười nói: “Niệm Nhi không được vô lễ, con nên gọi…” La Chinh vốn muốn để cậu gọi là bà, nhưng nghĩ lại thì không thích hợp lắm. Hàm Bích La cũng chỉ tương đương tuổi La Niệm, nhưng nàng cũng gọi một tiếng Cửu Di.

Nhưng nếu La Niệm gọi Cửu Di, thì vai vế loạn hết cả lên…

“Không cần để ý việc này” Hàm Cửu Di khoát tay. “Gọi ta một tiếng Cửu Di là được. Nhóc thiên tài có thể viết hết toàn bộ chữ trong bản này cho Cửu Di xem được không?”

La Niệm đã từng này tuổi, nhưng vẫn luôn phải ở trong Tiên Phủ, ít có cơ hội ra ngoài, đương nhiên thích nghe người khác khen.

Mặc dù cậu không nhận ra được tu vi của Hàm Cửu Di, nhưng cậu cũng mơ hồ nhận ra, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường. Cậu gật đầu, bước sang một bên, một tay cầm bút mực, viết lên những tờ giấy trắng được trải bằng phẳng trên mặt đất.

“Niệm Nhi, có muốn nghỉ ngơi một chút trước không?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

La Niệm không đồng tình nói: “Không phải mẹ không biết, chỉ cần không đọc, không nghĩ về những chữ này thì không sao…”

Khi lần đầu tiên giải mã chữ Phạn màu vàng, La Niệm đã phát hiện ra bí ẩn trong nhóm chữ Phạn màu vàng này. Nếu những chữ viết kỳ lạ này không được kết nối, đọc lên cùng nhau thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng khi đã kết nối sẽ khiến cậu chóng mặt, căng não.

Vì vậy mỗi khi viết, La Niệm đều đối chiếu giải mã từng chữ một, như vậy cậu sẽ không bị áp lực.

La Niệm cầm bút trên tay, vẻ mặt trở nên vô cùng chăm chú, đối chiếu với sáu tấm chữ Phạn màu vàng kia, sau đó múa bút trên tờ giấy trắng tinh…

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Trong sảnh bên, mọi người im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn thiếu niên áo trắng kia đang múa ngòi bút như múa đao, nước chảy mây trôi.

Sau khoảng gần nửa giờ, tất cả hơn mười nghìn chữ xuất hiện trước mặt mọi người.

Thấy dáng điệu của con trai, trong lòng La Chinh cũng rất vui mừng.

Sau khi La Niệm viết xong, Hàm Cửu Di không kiềm chế được mà nhìn về phía La Chinh nói: “Có thể cho ta xem bản tâm pháp Chân Ý mà Niệm Nhi viết không?”

La Chinh còn chưa trả lời, La Niệm đã bĩu môi bất mãn nói: “Tâm pháp Chân Ý này là ta viết ra, Cửu Di nên hỏi ta mới đúng!”

Thấy vẻ mặt của La Niệm, Hàm Cửu Di mỉm cười: “Được, xin hỏi Niệm Nhi ta có thể xem không?”

“Dĩ nhiên là được, tính ta không nhỏ nhen như vậy” La Niệm nhún vai: “Nhưng cho ngươi xem thì ta được lợi gì?”

“Tên nhóc này…” La Chinh dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận