Bách Luyện Thành Thần

Chương 3828: Thể nước

Quả thật ảo cảnh mà mấy người Tiết trưởng lão gặp phải khó hơn La Niệm rất nhiều, nhưng về mặt thử thách sinh tử thì cả tộc nhân Hung tộc lẫn Tiết trưởng lão đều dày dặn kinh nghiệm hơn La NiệmNói không ngoa, bất cứ tộc nhân nào có tư cách tiến vào tháp Liệt Duy đều đã xem nhẹ chuyện sống chết, nên đối với họ thì thử thách liên quan đến sinh tử ngược lại rất đơn giản.

La Niệm không đợi lâu lắm, Tiết trưởng lão và hai tộc nhân Hung tộc kia đã bình yên thoát khỏi ảo cảnh.

Cửa ải lần này, cả bốn người bọn họ đều thông qua. Việc đầu tiên Tiết trưởng lão làm vẫn là xác nhận an nguy của La Niệm trước, khi thấy cậu bình an vô sự ông mới thở phào.

“Câu hỏi ban nãy ngươi trả lời thế nào?” Tiết trưởng lão hỏi.

“Đương nhiên là… Sợ chết” La Niệm nói.

“Sợ chết…” Tiết trưởng lão thoáng sững sờ rồi sau đó lập tức thoải mái.

Tồn tại tiến vào tháp Liệt Duy cơ bản đều đã có giác ngộ sinh tử, Tiết trưởng lão cùng hai tộc nhân Hung tộc kia đều trả lời là không sợ chết, thử thách mà họ phải chịu đựng khắc nghiệt hơn nhiều. Nhất là Tiết trưởng lão, chỉ trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, ông phải lặp đi lặp lại quá trình sống – chết đến hơn trăm lần, nếu đổi lại là La Niệm thì e là cậu đã bỏ cuộc từ lâu.

Nhỏ yếu cũng có cái hay của nhỏ yếu, thử thách mà tháp Liệt Duy đưa ra dễ dàng hơn không ít. Nếu cứ đi tiếp theo tiết tấu này thì có lẽ đúng là không quá khó.

“Chúng ta đi tiếp!”

Đợi đường cong màu đỏ kia biến mất, bốn người họ tiếp tục bước trên bậc thang trong tháp Liệt Duy, đi từng vòng hướng lên trên.

Sáu mươi mét…

Bảy mươi mét…

Tám mươi mét…

Lúc đến chín mươi mét, ý thức kia lại đặt một câu hỏi nữa.

“Khi đứng trước hai lựa chọn khó, ngươi sẽ cứu ai?”

La Niệm còn chưa trả lời đã bị đưa vào ảo cảnh. Trong ảo cảnh, cô bé tiếp tục xuất hiện lần nữa, đồng thời nàng cho La Niệm một cơ hội lựa chọn, đó là tính mạng của mình và tính mạng của mười nghìn người. Hoặc là hy sinh mạng của mình và mười nghìn ngươi kia có thể sống tiếp, hoặc là dùng mạng của mười nghìn người kia đổi lấy mạng mình.

Lần này La Niệm phản ứng cực nhanh, cậu hầu như không thèm suy nghĩ gì đã lập tức chọn mình sống. Trong mắt La Niệm, mạng của mình luôn quan trọng hơn mấy kẻ xa lạ không liên quan gì kia!

Hơn nữa, trước đây Tiết trưởng lão vẫn luôn nhấn mạnh rằng cậu phải nói đúng sự thật, chính là dùng thái độ thẳng thắn nhất để đối mặt với tháp Liệt Duy, cho nên cậu rất chắc chắn về lựa chọn của mình.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ những người vô tội kia dần bị dung nham bao phủ. Cô bé đứng cạnh La Niệm đánh giá cậu bằng hai chữ “Máu lạnh”, sau đó ảo cảnh bỗng biến mất.

Tiết trưởng lão và hai tộc nhân Hung tộc cũng thuận lợi qua ải.

Sau khi vượt qua ba thử thách linh hồn liên tiếp, vẻ mặt La Niệm càng lúc càng ung dung hơn: “Tiết trưởng lão, thật ra mấy cái này không thể xem là thử thách linh hồn được. Đã không liên quan đến độ mạnh của linh hồn mà cũng chẳng liên quan đến chiều sâu của linh hồn, cùng lắm xem như bài kiểm tra về nhân tính thôi…”

“Ta cũng thấy vậy” Tiết trưởng lão gật đầu nói.

“Thử thách kiểu này đáng ra không khó vượt qua lắm” La Niệm nói.

Cậu rất khó tưởng tượng, sau từng ấy năm mà sáu đại chủng tộc Thâm Không vẫn không có ai thông qua tháp Liệt Duy.

Tiết trưởng lão lại cười cười: “Đừng quên, vô luận là Hung tộc, tộc Hàn Viên hay là tộc Hồ Na, mặc dù chúng có thực lực nhưng nền văn minh vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ hoang dã. Nhân tính chính là thứ mà chúng thiếu nhất”

Thật ra suốt bao năm qua, Tiết trưởng lão đã tìm ra điểm mấu chốt là không thể lừa gạt tháp Liệt Duy, nhưng dù sao ông cũng chưa vào trong tháp bao giờ, dù có thông minh đến mấy cũng không thể nào đoán ra nội dung thử thách của tháp Liệt Duy được. Ông đi được đến bước này là đã không tệ rồi.

Sau đó bọn họ tiếp tục trải qua thêm ba lần thử thách ở độ cao một trăm hai mươi mét, một trăm năm mươi mét và một trăm tám mươi mét, từng người rơi vào trong ảo cảnh của riêng mình.

Những ảo cảnh này cũng chỉ tái diễn các bài kiểm tra về nhân tính, đối với Tiết trưởng lão và La Niệm thì việc giữ vững bản tâm này không hề khó, nhưng một tộc nhân Hung tộc trong đó lại bất ngờ chết ở vị trí một trăm tám mươi mét.

Ba người còn lại đều vượt qua độ cao này, sau đó hướng thẳng đến hai trăm mét. Đây là độ cao giới hạn của Hung tộc, mấy ngày trước vừa có hai tộc nhân Hung tộc cũng tới được đây và đều chết ở đây.

Tiết trưởng lão và La Niệm đều muốn biết rốt cuộc ở độ cao hai trăm mét này có gì.

Khi họ leo lên theo cầu thang xoắn ốc, họ bỗng phát hiện ở độ cao hai trăm mét có một vật thể trong suốt tầm năm mét chặn giữa đường đi. Nó như một cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt chắn ngay trên bậc thang, bên trong vật thể này lại có mấy chục món đồ gì đó màu xám xịt.

La Niệm tiến lên, vươn tay chạm nhẹ vào vật thể trong suốt ấy. Ngay khoảnh khắc khi đầu ngón tay cậu vừa chạm vào nó, trên bề mặt nó bỗng lan ra từng lớp gợn sóng. Vật thể như thủy tinh trong suốt ấy chính là ở trạng thái nước!

Khi La Niệm chạm vào, mấy thứ màu xám kia như bị kích hoạt lên. Một cái trong đó nhanh chóng lại gần “mặt nước” bên chỗ La Niệm, sau đó bỗng biến thành một cái miệng rộng màu xám cắn về phía cậu.

Nhưng cái miệng này không thể nào rời khỏi “mặt nước, nó chỉ có thể há ra bên trong nước mà thôi. Sau khi dọa cho La Niệm sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, nó lại nhanh chóng hóa thành vật màu xám và rụt về.

“Cái quỷ gì vậy…” La Niệm xanh mặt, nói.

Lông mày Tiết trưởng lão cũng nhíu chặt lại. Vật thể trong suốt này chặn trên lối đi duy nhất, muốn tiếp tục leo lên trên thì chỉ có thể đi qua “thể nước” này…

Lúc trước ắt hẳn hai tộc nhân Hung tộc đã chết trong “thể nước”, nhìn tình hình này thì chẳng phải họ cũng sẽ chết chắc à?

“Cô lạp ngõa lý lý…” Tộc nhân Hung tộc duy nhất còn sót lại thấy Tiết trưởng lão mặt nhăn mày nhíu suy tư thì lẩm bẩm một câu, sau đó tiến thẳng vào trong “thể nước”. Nó cũng biết rõ mình sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng tất cả tộc nhân Hung tộc đều dành mọi sự tôn trọng cho Tiết trưởng lão, nó bằng lòng hy sinh bản thân để giúp Tiết trưởng lão dò đường.

“Đừng!”

Tiết trưởng lão muốn ngăn lại nhưng không còn kịp nữa, tộc nhân Hung tộc vừa đi vào trong thể nước thì đã bị mấy thứ màu xám kia để mắt tới ngay.

“Soạt!”

Thứ màu xám ấy hóa thành cái miệng rộng cắn vào đầu tộc nhân Hung tộc, sau đó biến thành làn sương mù màu xám và bắt đầu tiến vào trong đầu tộc nhân Hung tộc. Ban đầu tộc nhân Hung tộc còn hơi bối rối, nhưng sau khi thấy mình vẫn bình an vô sự thì nó vẫy vẫy tay với Tiết trưởng lão rồi tiếp tục đi tới mặt kia của “thể nước”. Khi nó sắp xuyên qua “thể nước” thì nó đột nhiên trợn trắng mắt, hai tay không tự chủ được ôm đầu, cả gương mặt nhăn nhúm hết lại, có vẻ như đang phải cơn đau đớn dữ dội.

Tiết trưởng lão đều từng dạy cho các tộc nhân Hung tộc cách để chịu đựng cơn đau, thật ra ý chí của chúng còn mạnh hơn sinh linh bình thường. Thứ này có thể khiến chúng đau đớn đến vậy, chứng tỏ chúng đang phải chịu đựng sự tra tấn cỡ nào?

“Xảy ra chuyện gì…” La Niệm thất thanh kêu lên.

“Bụp!”

Bên trong thể nước vang lên tiếng động trầm đục, đầu của tộc nhân Hung tộc bỗng nổ tung, sương mù màu xám chui ra từ đó.

Tộc nhân Hung tộc không đầu chầm chậm trôi đi trong thể nước, cuối cùng rơi xuống trước mặt La Niệm và Tiết trưởng lão. Vì thi thể không đầu đã vượt qua đường màu lục thuộc về nó nên ngay lập tức bị đốt thành tro bụi.

La Niệm và Tiết trưởng lão đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó La Niệm hỏi: “Nơi này căn bản không qua được, chúng ta còn quay về được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận