Bách Luyện Thành Thần

Chương 3594: Áo giáp Thánh Dực

“Tùy tiện tiến vào cánh đồng hoang này thì rất nguy hiểm” Huyết Lang lập tức nóiHuyết Sư và Huyết Nha cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nào chỉ là nguy hiểm thôi đâu? Hoàn toàn là lấy tính mạng ra đặt cược.

Ba vị thợ săn Bất Hủ bằng lòng đi theo La Chinh, nhưng không có nghĩa rằng bọn họ sẵn lòng lấy phương thức này chịu chết.

Nữ Oa nhìn Huyết Lang bằng ánh mắt sâu thẳm: “Đương nhiên ta sẽ không ép các vị ngồi ở đây, hơn nữa ta sẽ là người đầu tiên tiến vào”

Vùng đất không thể quay đầu, tên như ý nghĩa, đi qua ranh giới này sẽ không thể nhìn lại đằng sau được nữa, cũng không thể quay đầu lại.

Nếu Nữ Oa an toàn, đương nhiên những người khác cũng không cần phải lo lắng.

“Ta đi cùng muội” Phục Hy nói.

Nữ Oa nhìn Phục Hy một cái, gật đầu nói: “Được”

Hai vị lãnh đạo Lê Sơn đều hiểu rõ tình thế hiện tại, nếu thật sự thất bại thì tất cả sẽ bị giết, khác nhau ở chỗ sống lâu hơn một chút mà thôi.

Mà đối với Bất Hủ cảnh đã sống vô số năm tháng, chút thời gian này qua nhanh như bóng câu qua cửa, không có ý nghĩa gì.

“Ta giúp các ngươi giải quyết hai con Tuyết Lân Ngư Long kia” Huyết Lang nói.

Hai con Tuyết Lân Ngư Long ló ra một đôi mắt nho nhỏ, tham lam nhìn chằm chằm vào đoàn người, nếu Nữ Oa và Phục Hy đi xuống nhất định sẽ bị chúng tấn công.

“Vù…”

Huyết Lang nhảy xuống khỏi lưng Dực Vương, tiến thẳng tới chỗ hai con Tuyết Lân Ngư Long.

Hai con Tuyết Lân Ngư Long thấy con mồi tự đưa đến cửa, trong mắt ánh lên vẻ tham lam, lập tức há to cái miệng rộng đỏ lòm như chậu máu.

Lúc lao tới trước mặt Tuyết Lân Ngư Long, thân thể Huyết Lang đột nhiên hóa thành một sợi tơ nhỏ quấn quanh người Tuyết Lân Ngư Long.

“Ù!”

Cùng lúc đó, hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha lại lấy ra một vòng Hắc Nhật, lực hút mạnh mẽ không cho hai con Tuyết Lân Ngư Long bất cứ một cơ hội phản kháng nào, cứ thế bị cuốn vào trong Hắc Nhật.

“Soạt soạt soạt…”

Sau đó một sợi tơ lại kết thành thân thể Huyết Lang, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Nhóm người áo đen thấy ba vị thợ săn Bất Hủ phối hợp với nhau như vậy cũng đồng loạt ồ lên tán thưởng, sự phối hợp của các thợ săn Bất Hủ thực sự tinh diệu.

Nữ Oa và Phục Hy không quá do dự, thậm chí còn không dặn dò hậu sự với nhóm người Đông Hoàng.

Hai người nhoáng lên một cái, sau đó đi tới ranh giới cánh đồng tuyết.

Vùng đất phủ dày tuyết trắng đến đây là kết thúc, hình thành một sườn núi tuyết thấp bé, dưới sườn núi là cánh đồng hoang vu không một ngọn cỏ.

Đứng trên sườn núi tuyết hai người còn có thể nhìn thấy bóng dáng dần dần đi xa của La Chinh, Nữ Oa và Phục Hy nhìn nhau một cái, ánh mắt không chút sợ hãi, cất bước tiến về phía trước theo con đường La Chinh đã đi.

Lướt qua ranh giới cánh đồng tuyết, Nữ Oa và Phục Hy tiến lên vài bước trong cánh đồng hoang.

Mọi người trên lưng Dực Vương nhìn chằm chằm mỗi một cử động của hai người.

“Có thể quay đầu lại không?”

“Ông trời phù hộ…”

“Hy vọng đây không phải một con đường chết!”

Bọn họ cầu nguyện trong lòng.

Nữ Oa và Phục Hy xoay người gần như cùng một lúc, nở một nụ cười thản nhiên.

Phục Hy cất bước trở lại ranh giới cánh đồng tuyết, đồng thời nói: “Chỗ này có một con dường, hẳn là an toàn, các vị không cần lo lắng!”

Sau khi trở lại ranh giới tuyết, Phục Hy lại trở về cánh đồng hoang vu, đi qua đi lại giữa hai khu vực.

Thổ nhưỡng của con đường trong cánh đồng hoang vu khác hẳn với mặt đất xung quanh, chẳng qua mọi người còn đang ở trong ranh giới tuyết cho nên nhìn không tới, chỉ khi tiến vào cánh đồng hoang vu mới có thể phát hiện manh mối bên trong.

“Ta đi nhìn xem!”

Đông Hoàng cũng nhẹ nhàng nhảy xuống, thân nhẹ như chim én vượt qua ranh giới tiến vào cánh đồng hoang vu.

Sau khi vào cánh đồng hoang vu, ông cúi đầu đánh giá một hồi, thấy một con đường sẫm màu kéo dài về phía xa xôi, mà La Chinh thì đang đi trên con đường đó.

Thấy vài người có thể ra vào tùy ý, ba vị thợ săn Bất Hủ cũng buông xuống gánh nặng tâm lý. Nếu không phải con đường chết thì bọn họ vẫn sẵn lòng điều tra đến cùng và ra tay giúp đỡ.

Nhóm người áo đen cũng bàn bạc một lúc, nhanh chóng thống nhất ý kiến rồi lặng lẽ đi qua ranh giới cánh đồng tuyết..

Cuối cùng chỉ còn lại Dực Vương đang lơ lửng giữa không trung, hình thể của nó chợt thu nhỏ lại gấp mười lần, hóa thành kích cỡ mấy trượng rồi đi qua ranh giới tiến vào cánh đồng hoang vu.

Chờ khi Dực Vương tiến vào, Nữ Oa mới xoay người nhìn ranh giới tuyết.

Mười ngón tay của nàng rung nhẹ một cái, hai luồng năng lượng màu đỏ tươi bay ra. Cánh tay nàng chợt vung lên, hai luồng năng lượng rời khỏi tay, một trái một phải lao vun vút dọc theo hai bên ranh giới tuyết.

Trong phạm vi ba mươi dặm hai bên ranh giới tuyết đều bị hai luồng năng lượng tàn phá sạch sẽ, bấy giờ nàng mới xoay người rời đi.

Không lâu sau, trong cánh đồng tuyết mênh mông có hai quả cầu ánh sáng trong suốt đi tới.

Một quả cầu trong số đó có một cô gái thân hình cao lớn đang trôi lơ lửng, đó chính là A Hỏa bản nhân. Ở quả cầu còn lại là một bộ áo giáp đầy đủ, ba đôi cánh ánh sáng vẫy sau lưng, đó chính là Giới Ngôn.

“Bọn họ biến mất ở đây” A Hỏa chỉ vào phía trước.

“Ranh giới tuyết bị phá hủy, không thể xác định lộ trình” Giới Ngôn nhìn xuống một cái.

A Hỏa nhíu mày tỏ vẻ không tin: “Dùng thủ đoạn vụng về như vậy để che đậy giấu vết, là muốn lừa chúng ta rằng bọn họ thật sự tiến vào hoang nguyên Bất Quy?”

Văn minh Nguyên Linh đặt tên cho cánh đồng hoang vu này là “hoang nguyên Bất Quy”.

“Có lẽ bọn họ thật sự tiến vào hoang nguyên Bất Quy, dù sao trong Ức Vạn Tháp Sơn cũng đã mở ra một con đường” Giới Ngôn phán đoán. Lý do nó đưa ra phán đoán này giống hệt như Nữ Oa, dù sao mỗi một con đường mở ra trong Ức Vạn Tháp Sơn đều không tầm thường, ngay cả “hoang nguyên Bất Quy” cũng có thể có đường về.

Ai ngờ A Hỏa lại nhìn Giới Ngôn bằng vẻ mặt trào phúng: “Để A Từ điều khiển áo giáp Thánh Dực, các tộc nhân trong áo giáp đều xuất hiện đi. Chắc chắn bọn chúng đang trốn trong cánh đồng tuyết, quật ba thước đất cũng phải tìm được bọn chúng!”

Đối mặt đề nghị của A Hỏa, Giới Ngôn im lặng.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Nói một cách nghiêm khắc thì quyền lợi của Giới Ngôn cao hơn cả A Hỏa lẫn Lôi Sát, địa vị của nó gần bằng Mục Linh.

Nhưng trong cơ thể Giới Ngôn còn có hàng nghìn hàng vạn tộc nhân tộc Nguyên Linh, giữa bọn họ cũng có những lập trường khác nhau, một bộ phận cho rằng đoàn người La Chinh đang trốn trong cánh đồng tuyết, một bộ phận khác thì cho rằng bọn họ đã tiến vào hoang nguyên Bất Quy.

Nó trầm tư mấy nhịp thở, các thành viên tộc Nguyên Linh trong cơ thể tranh cãi kịch liệt, chẳng mấy chốc đã phân ra thắng bại, đa số nhận định nhóm người La Chinh đang ẩn nấp trong cánh đồng tuyết. Sau đó các thành viên tộc Nguyên Linh với đủ mọi hình thái mới chui ra khỏi áo giáp Thánh Dực.

Các thành viên tộc Nguyên Linh dựa theo mệnh lệnh của A Hỏa, bắt đầu lùng sục khắp cánh đồng tuyết.

Trên mũ giáp của áo giáp Thánh Dực phát ra hai đốm sáng mờ, hiện tại áo giáp Thánh Dực do một mình A Từ điều khiển.

“Cảm ơn, A Hỏa” Giọng nói của A Từ khó nén được vui sướng.

A Hỏa không thèm để ý, chỉ liếc nhìn nó một cái: “Tuy Lôi Sát bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết, nếu ngươi thật sự muốn vĩnh viễn nắm giữ áo giáp Thánh Dực thì trong khoảng thời gian này cố mà biểu hiện cho tốt”

Địa vị của áo giáp Thánh Dực tại văn minh Nguyên Linh không hề tầm thường, có thể nắm giữ áo giáp Thánh Dực không chỉ là vinh quang lớn lao mà cũng là tượng trưng cho năng lực.

“Phải biểu hiện tốt đến mức nào?” A Từ hỏi.

“Tốt đến mức đả động được Mục Linh” A Hỏa đáp.

“Cái này thì đương nhiên!” A Từ gật đầu.

Tuyết đọng trong cánh đồng tuyết không ngừng bốc lên cuồn cuộn, thỉnh thoảng có sinh linh dị tộc bị đào lên, cũng bị các thành viên tộc Nguyên Linh giết chết.

Có vẻ như không tìm ra được đoàn người La Chinh thì bọn họ nhất quyết không chịu từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận