Bách Luyện Thành Thần

Chương 3054: Lôi Ly

Phục Hy bị luồng sức mạnh này đẩy ra xa mấy vạn dặm, đập vào ngọn núi phía Tây của khu vực trung tâm. Đỉnh núi Tây chót vót cứ thế bị Phục Hy đè nát, dơi một mắt lại rơi ra tới mép ngoài Hồn Nguyên Đại Thế GiớiTrận chiến ở cấp độ này nằm ngoài sức tưởng tượng của những người trẻ tuổi, chỉ cần bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, bọn họ chắc chắn phải chết.

Nhưng ngoại trừ Sơn có thể né tránh nhờ vào dịch chuyển không gian thì những người khác đều chỉ có thể đứng yên một chỗ, trốn hay không trốn cũng chẳng có gì khác nhau.

Dơi một mắt lại lộn người bay lên, một tia sét vây quanh nó và đột nhiên rạch một đường, một lối đi không gian tức khắc hiện ra trước mặt nó.

Hôm nay nó đến đây đương nhiên không phải để đánh nhau với Phục Hy.

Nếu đã đạt được mục đích, nó chỉ muốn lập tức rời đi!

“Soạt!”

Thân thể to lớn của nó chui vào lối đi không gian, chớp mắt đã biến mất.

Nhưng một nơi trên không trung đột nhiên xuất hiện một hình Bát Quái Ấn. Ngay sau đó, Phục Hy đứng trên mặt đất đột nhiên tung ra một nắm đấm!

“Bịch!”

Bát Quái Ấn bỗng chốc nổ lên, thân thể to lớn của dơi một mắt văng ra khỏi lối đi không gian!

“Lấy đồ rồi bỏ chạy, nào có dễ dàng như vậy?” Vẻ mặt Phục Hy tràn đầy giận dữ.

Hồn Nguyên Chi Linh là một phương pháp để tăng cường thân thể của tất cả các chủng tộc trên thế giới mẹ, đồng thời Hồn Nguyên Chi Linh còn mang theo một bí mật chưa từng được khám phá.

Hồn Nguyên Chi Linh cùng được nuôi trong biển Hồn Nguyên và Hồn Nguyên Đại Thế Giới, vậy rốt cuộc nó là gì? Là sinh vật Bỉ Ngạn hay là sinh linh trong hiện thực? Nếu Hồn Nguyên Chi Linh có thể dựa vào đặc tính độc đáo của mình để xuất hiện trong hỗn độn, vậy vô số tồn tại hùng mạnh trong Bỉ Ngạn có thể thông qua một phương pháp nào đó để trở về hỗn độn hay không?

Khi phát hiện ra đặc tính của Hồn Nguyên Chi Linh, những bí ẩn này đã bắt đầu lưu truyền trong các đại tộc, nhưng vẫn chưa được khám phá ra.

Cho đến khi hiện tượng lạ vừa rồi xuất hiện!

Một con Tâm Cụ Nhãn Ma vô cớ xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của Lê Sơn.

Hồn Nguyên Chi Linh là sau khi giáng lâm mới tồn tại trong hỗn độn bằng cách sinh sản, nhưng Tâm Cụ Nhãn Ma này lại xuất hiện một cách trực tiếp. Nó không bị giáng lâm mà cứ thế hiện ra thân thể thật trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Không cần nói cũng biết Lê Sơn khiếp sợ nhường nào.

Vốn Lê Sơn định đợi tới khi Hồn Nguyên Đại Thế Giới lần này đóng lại rồi mới âm thầm tiến hành thăm dò, nhưng biển Hồn Nguyên trong Bỉ Ngạn lại xuất hiện vấn đề, tình thế bỗng chốc trở nên phức tạp.

Cho nên trước khi La Yên tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Lê Sơn đã cấp cho nàng một tấm lụa dung hợp Anh Hùng Chi Siếp, chính là để khắc chế con mắt khổng lồ kia.

Sau khi La Yên và La Chinh hợp sức thu phục con mắt kia xong, La Yên đã chủ động thu nó lại, định nộp lên cho Lê Sơn nghiên cứu.

Con mắt khổng lồ này đúng là rất kỳ quái, nhưng Phục Hy đã nhạy bén phát hiện ra mấu chốt của vấn đề có lẽ không phải trên con mắt này. Nó có thể xuất hiện trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới vẫn là nhờ Hồn Nguyên Chi Linh.

Lúc La Chinh đào móc kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, Phục Hy không ra tay can thiệp. Lúc hắn đào ra mấy vòng tròn kia, Phục Hy còn đang suy nghĩ liệu mấy vòng tròn này có phải vật then chốt để con mắt khổng lồ giáng lâm hay không, không ngờ lại bị con dơi một mắt kia cướp mất!

Phục Hy có thể để yên sao?

Hắn ta vung tay đấm bay dơi một mắt ra khỏi lối đi không gian, sau đó lại thi triển dịch chuyển không gian, xuất hiện bên cạnh dơi một mắt và hung hăng đấm xuống. Hai bên đấu đá một phen rồi tiếp tục thi triển dịch chuyển không gian, chạy ra khỏi Hồn Nguyên Đại Thế Giới, chui vào một nơi cao vút trên không trung của Ẩm Tuyết Châu…

Thấy Phục Hy và dơi một mắt càng đánh càng xa, mọi người trên khu vực trung tâm lập tức thở phào.

“Nếu ta không nhìn nhầm thì đây hẳn là hung thú Lôi Ly còn sót lại từ thời thượng cổ! Chít chít!” Một con Nhĩ Thử kêu chít chít.

“Đó thật sự là Lôi Ly? Ta chỉ từng nhìn thấy qua tranh vẽ…”

“Nói lời vô ích! Hung thú bình thường có thể chịu được một chưởng của Nhân Hoàng à? Cũng chỉ có tồn tại nghịch thiên như vậy mới có thể đỡ được!”

Trên mặt đám dị tộc vẫn còn vẻ sợ hãi, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm diệt thế thì lại gặp phải hung thú Lôi Ly, trải nghiệm của bọn họ trong chuyến đi vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới lần này thực sự có một không hai.

“La Chinh đâu…” Phượng Ca chớp chớp mắt, quét mắt nhìn quanh.

Trước đây La Chinh và Tà Thần đều đã biểu diễn thủ đoạn của Thế Giới Chi Thừa, sau khi thể năng lượng thuần túy bị đánh tan, hình như cũng sẽ không chết.

Ít nhất Tà Thần bị La Chinh chém đến mức nhỏ như một đứa trẻ nhưng vẫn không chết, nhưng Phượng Ca vẫn còn hơi lo lắng.

La Yên, Lăng Sương và Lam Tình cũng tìm kiếm hình bóng La Chinh ở xung quanh.

Lúc này thế giới Thanh Ngọc bỗng tỏa ra ánh sáng, mặt đất trong thế giới bỗng nứt ra một khe hở.

“Rầm!”

Thân thể La Chinh bắn ra từ khe hở, hai chân dứng vững trên mặt đất.

Thấy La Chinh bình yên vô sự, mọi người đều thở phào một hơi.

La Chinh ngẩng đầu nhìn ra xa, xuyên thấu qua Hồn Nguyên Đại Thế Giới có thể loáng thoáng nhìn thấy Phục Hy và thân hình khổng lồ của dơi một mắt. Hai bên đánh nhau phát ra tiếng nổ tựa như sấm sét xa xôi trên bầu trời, vang lên từng đợt.

Chiến đấu ở cấp độ này, La Chinh cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nên trước hết cứ mặc kệ đã, phân chia kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh mới là chuyện quan trọng.

Kết tinh màu vàng đều bị La Chinh lấy hết, nhưng mấy vòng tròn kia hắn còn chưa lấy được cái nào cho nên vẫn hơi tiếc nuối.

***

Ngoài Ẩm Tuyết Châu…

Một chiếc Hắc Thuyền đơn độc trôi nổi trên không trung.

Thần Đồ choàng trên mình chiếc váy đen ngồi trên mạn thuyền, trước mắt nàng ta có một chiếc bình nho nhỏ, trong bình có một làn sương đen, làn sương này phác họa ra một bóng người mờ ảo.

Đôi mắt màu đỏ trên gương mặt trắng như tuyết của nàng ta nhìn chằm chằm bóng người trong bình, không nói một lời, lông mày càng nhíu chặt: “Sao thằng nhóc kia lại thua được, thuyền trưởng đã tính trước rằng hắn sẽ có một kiếp nạn lớn, nhưng không chết mới đúng…”

“Thằng nhóc Tà Thần kia thực sự chưa chết” Bên cạnh Thần Đồ vang lên một giọng nói.

Người vừa lên tiếng có cơ thể từ trên xuống dưới đều tỏa ra ánh sáng màu đồng thau, toàn thân như được đúc bằng đồng, trông vô cùng kỳ quái, ngay cả giọng nói cũng mang theo mùi vị kim loại.

“Hắn thua rồi, hơn nữa còn bị chủ cũ thu về, cái này với chết có gì khác nhau?” Thần Đồ không phục đáp trả.

Nếu không phải sợ sức mạnh của Phục Hy, Thần Đồ nhất định sẽ tiến vào Ẩm Tuyết Châu, ép La Chinh giao Tà Thần ra.

“Người đồng” lắc đầu nói: “Thuyền trưởng nói rồi, có thể Tà Thần và thằng nhóc tên La Chinh kia vốn là một người”

Thần Đồ lườm một cái: “Sinh linh sinh ra tại thế giới trong cơ thể một người đương nhiên thuộc về người đó, nhưng rời khỏi rồi thì không phải nữa, mấy lời này không cần nhắc nhở ta đâu”

Thế giới trong cơ thể hình thành là vì ý thức “ta”, đối với thế giới trong cơ thể, “ta” chính là tất cả, là chúa tể, tất cả mọi thứ trong đó đều là của ta, quan niệm này không có gì quá đáng.

“Không, ngươi hiểu sai rồi” Người đồng lắc đầu nói: “Thần Đồ, ngươi có nhớ Quỷ Thanh không?”

Nhắc tới cái tên “Quỷ Thanh”, trong mắt Thần Đồ bỗng hiện lên vẻ mờ mịt. Đó là ký ức rất xa xôi, không biết giờ người đồng nhắc lại là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận