Bách Luyện Thành Thần

Chương 2009: Ánh sáng trong chớp mắt

Đại công tử Vương gia nằm co ro trên mặt đất một lúc lâu mới thấy bớt đauMay mà Xích Hỏa Lôi không làm tổn thương hắn ta mà chỉ gây đau đớn đủ để nhớ đời thôi.

Lửa giận trong lòng Vương nhị công tử cháy hừng hực, gia tộc hàng đầu tại Nhược Mộc vực như bọn họ đã phải chịu khổ bao giờ chứ.

Cậu muốn tranh luận với La Chinh nhưng lại bị Mặc Phách Nhi ngăn cản.

“Thần thành Danh Kiếm sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, muốn trách thì trách pháp trận này có sơ hở” Mặc Phách Nhi thản nhiên nói.

Vương nhị công tử bó tay trước quyền thành chủ này nên đành trừng La Chinh bằng ánh mắt căm hận, cuối cùng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Sau khi đuổi hai vị công tử Vương gia đi, Mặc Phách Nhi mỉm cười với La Chinh: “Chúc mừng huynh trở thành chân thần đầu tiên tại thần thành Danh Kiếm bắt được tất cả kiếm”

“Có thưởng gì không?” La Chinh nhìn chăm chăm vào Mặc Phách Nhi.

“Hì hì” Mặc Phách Nhi cười mãn nguyện: “Tất nhiên là không có thưởng, chẳng qua điều đó chứng tỏ huynh sẽ đi xa hơn trên Nhược Mộc! Có điều, ta sẽ gửi một lá thư đề cập đến việc ta là người giới thiệu huynh, ta tin các trưởng lão Kiếm tộc sẽ chú ý đến huynh thôi”

La Chinh không thất vọng khi nghe vậy.

Hoàn cảnh buộc hắn phải nắm bắt mỗi một cơ hội.

“Vậy bây giờ ta có thể lên Nhược Mộc rồi à?” La Chinh nhìn cửa tây ở cách đó không xa.

Mặc Phách Nhi nhường đường, tay mở ra: “Mời!”

“Ầm ầm!”

Một chân thần áo trắng khẽ mở một khe hở của cửa tây.

La Chinh gật đầu với Mặc Phách Nhi và Mặc Điển rồi đi thẳng vào đó.

“Tại sao thành chủ không điều tra lai lịch và thân phận của hắn?” Mặc Điển tỏ ra khó hiểu khi nhìn bóng lưng La Chinh biến mất sau cửa.

Mặc Phách Nhi mỉm cười đáp: “Tên này nhất định có lai lịch không tầm thường, ta cá rằng hắn là truyền nhân chính thống của một vị Thánh nhân nào đó, ít nhất cũng phải là á thánh”

“Truyền nhân của thánh nhân và á thánh ư?” Lão Điển hơi không hiểu: “Nếu vậy tại sao hắn không đi từ đảo nổi qua đây? Đảo nổi thông với Kiếm tộc chúng ta nên sẽ bớt đi nhiều phiền toái lắm”

“Khó nói được” Mặc Phách Nhi lắc đầu, suy đoán: “Không phải tất cả Thánh nhân đều ở đảo nổi, không chừng hắn có điều gì khó nói, ta sẽ đến đó xem thử khi cuộc sàng lọc kết thúc.

Sau khi đi qua cánh cửa Danh Kiếm Thần thành, trước mặt La Chinh là một bờ biển rộng với nhiều loài chim biển không rõ tên đậu trên bãi bùn. Có lẽ do bọn chúng không có thiên địch nên không hề né tránh La Chinh.

Một rễ cây rộng khoảng chục nghìn mét nằm dọc theo bờ biển như nanh vuốt khổng lồ, dường như nó là con đường lên không trung vậy.

Sau khi quan sát một lát, La Chinh lững thững bước đến chỗ rễ cây.

Ngay khi đạp lên rễ cây, La Chinh lập tức cảm nhận một hơi thở sinh mệnh cực kỳ hùng hậu như có thể bao dung vạn vật, thậm chí cảm hóa tất cả sinh linh trên cây.

Rễ cây này dài hơn trăm nghìn dặm, nhìn ra xa cũng chẳng thấy cuối đường.

“Mình cần nhanh chân hơn”

Sau đó hắn lập tức tăng tốc chạy về phía trước.

Khi La Chinh chạm vào ranh giới của Nhược Mộc khổng lồ, một nhịp nhẹ nhàng bỗng truyền đến từ dưới chân hắn.

Nhịp đập ấy không ngừng hướng về phía một cành khô của Nhược Mộc như gân mạch trong cơ thể con người, kế đó nó rẽ sang một hướng khác và tập hợp ở thân cây.

Nó tiếp tục lan ra thân cây rồi cuối cùng cũng đến thân chính của Nhược Mộc!

Trong một hô hấp, nhịp ấy đã đi được bảy nghìn dặm.

Giữa thân chính của Nhược Mộc có một hốc cây rộng khoảng chục nghìn mét, một bộ xương cầm thanh kiếm dài bụi bặm đang ngồi sâu bên trong hốc cây đó.

Khi nhịp đập ấy truyền đến, một tia sáng nhẹ bỗng lóe lên trong hốc mắt sâu hoắm của bộ xương ấy, nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt rồi tan biến.

***

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Tại thần thành Chú Kiếm nằm cách thần thành Danh Kiếm một trăm ba mươi nghìn dặm về phía bắc.

Các chân thần cũng đang xếp thành hàng dài trước pháp trận sàng lọc chân thần. Do Chú Kiếm Thần thành có vị trí thuận lợi nên số lượng chân thần tại đây còn nhiều hơn một chút!

Hiện tại, phần lớn chân thần đều lộ vẻ kính nể.

Một thiếu nữ áo tím đang tham gia khảo nghiệm trong pháp trận.

Thiếu nữ hơi nhón chân, nhẹ nhàng bước đi trong pháp trận, quanh người nàng đã có mười sáu linh kiếm chân ý!

Biểu hiện của thiếu nữ thật sự rất xuất sắc, đặc biệt là dáng vẻ và gương mặt tinh xảo khiến mọi chân thần đều không kiềm được ngắm nhìn thêm vài lần của nàng.

Tuy nhiên, các chân thần không kính nể nàng mà là kính nể một thanh niên đứng sừng sững bên cạnh pháp trận.

“Đường đường là chân thần đại viên mãn mà vẫn dẫn người tham gia sàng lọc, đúng là hết nói nổi mà!”

“Cô bé đó cũng lợi hại thật, chưa bao lâu mà đã bắt lấy mười sáu linh kiếm chân ý rồi!”

“Ngươi biết hắn là ai không?”

“Có người nói đó là Vũ Thái Bạch, người kiểm soát linh sơn Bất Chu!”

Vũ Thái Bạch thản nhiên nhìn La Yên đang ở trong pháp trận, thầm sinh lòng cảm khái.

Mới mấy năm mà nàng đã hoàn toàn lột xác, hơn nữa biểu hiện xuất sắc trên cả dự đoán của hắn ta.

Chỉ chốc lát sau, La Yên đã lấy được mười bảy linh kiếm chân ý.

Nàng bước ra khỏi pháp trận, gương mặt vô cùng đẹp đẽ lộ ý cười.

“Ù ù ù…”

Mười bảy linh kiếm chân ý vây quanh nàng chậm rãi về vị trí cũ.

“Qua cửa!”

La Yên thoải mái nhảy chân sáo đến chỗ Vũ Thái Bạch.

“Còn sức không?” Vũ Thái Bạch mỉm cười hỏi.

La Yên nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi bĩu môi: “Ừm, ta có thể bắt hết số kiếm còn lại, chẳng qua phải chịu đau một chút”

Các chân thần còn đang xếp hàng nghe vậy liền cảm thấy bị đả kích.

Vũ Thái Bạch chỉ mỉm cười, biết La Yên đang nói thật.

“Đại sư huynh đã bảo đảm ca ca nhất định sẽ tới đó!” La Yên nghiêm túc nói với Vũ Thái Bạch.

Vũ Thái Bạch nghiêng đầu nhìn cánh cửa từ từ mở ra, rễ cây Nhược Mộc to lớn xuất hiện trước mắt: “Hắn nhất định sẽ đến, nói không chừng bây giờ đã leo lên Nhược Mộc rồi”

“Vậy nhanh lên!”

La Yên chạy ra ngoài cửa chính như một bé thỏ con hoạt bát, Vũ Thái Bạch lại lộ vẻ ưu sầu.

Kế hoạch của Vũ Thái Bạch đã bị rối loạn vì La Chinh không đến linh sơn Bất Chu.

Hắn ta không thể đưa vật mà sư phụ để lại cho La Chinh lĩnh ngộ nên giờ tất cả áp lực đều rơi xuống đầu La Yên.

Chuyện này như chơi cờ vậy, đôi khi một bước sai thì sai cả ván cờ. Huống hồ sư phụ đã bố trí ván cờ này từ lâu nên càng không được để xảy ra sai lầm.

Mặc dù Vũ Thái Bạch có thể suy tính vạn vật thông qua thần đạo nhưng vẫn không tính ra bất cứ manh mối nào.

Lần cử hành Đạo Tranh này của Kiếm tộc tuyệt đối không thể sơ suất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận