Bách Luyện Thành Thần

Chương 3010: Xóa bỏ

Sơn và Mộc Mộc cứ thế trôi nổi giữa không trung, không ngừng phất phới trong cơn gió lốc dữ dộiMẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh muốn kéo hai kẻ ở trên xuống, nhưng mỗi khi nó túm lấy sợi tóc của Mộc Mộc, nàng ta sẽ kéo mái tóc mình ra dài hơn nữa.

Mẫu thể dù có sức mạnh rất lớn nhưng vẫn không thể kéo hai người họ xuống.

“Vù vù…”

Trong cơn gió lốc, Mộc Mộc tò mò hỏi: “Tiểu thúc thúc, tên kia chết rồi à?”

“Về mặt lý thuyết thì chết rồi” Sơn đáp lại, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Về mặt lý thuyết là thế nào chứ…” Mộc Mộc không hiểu lắm.

“Sau khi không gian ấy chồng chất lên nhau, hắn đã bị ta trục xuất hoàn toàn” Sơn đáp.

Mộc Mộc bĩu môi, nói: “Không gian trục xuất đâu phải thủ đoạn gì khó lắm? Có thể giết được hắn à?”

Không gian trong thế giới mẹ rất vững chắc, chân thân tu luyện thần đạo Không Gian đương nhiên không thể nào xé nát không gian, cũng khó mà trục xuất đối thủ. Song, đối với Bỉ Ngạn cảnh chủ tu chân ý Hư Không Huyễn Diệt thì không khó.

Mà tồn tại đạt tới cấp bậc như họ cũng không e ngại bị trục xuất, chỉ cần bộc phát đủ sức mạnh, xé rách không gian ở nơi đang giam cầm mình là sẽ dễ dàng chui ra ngoài.

“Ý của ta không phải vậy” Sơn vẫn bình thản mà kiên nhẫn trả lời: “Mảnh không gian này sau khi bị ta chồng chất thì đã biến mất hoàn toàn. Trên thực tế, trong không gian rộng lớn khắp hỗn độn này đã thiếu đi phạm vi rộng khoảng mười mét ấy, hiểu không?”

Thần thông không gian bình thường có thể xé rách một vùng không gian, nhưng trên thực tế trong khoảng không gian ấy vẫn tồn tại trong hư không, bản thân không gian không hề biến mất.

Mà không gian lại có tính dẻo rất lớn, không bao lâu sau không gian xung quanh sẽ đè ép về phía hư không, qua thời gian lâu dài sẽ được chữa trị.

Đôi khi không gian tựa như dòng nước, chảy mãi không ngừng.

Thế nhưng Sơn đã trực tiếp xóa bỏ một vùng không gian, cái này liên quan đến quy tắc và thủ đoạn ở tầng dưới chót nhất của cả hỗn độn. Đối với tồn tại như Mộc Mộc thì đúng là khó mà hiểu được.

“Không hiểu” Mộc Mộc nhún vai, nàng ta nghe mà cứ mù mịt, song vẫn hỏi tiếp: “Vậy chắc tên nhóc ấy không về được nữa?”

“Khó nói lắm” Sơn đáp.

“…” Mộc Mộc thấy hơi bó tay rồi. Nàng ta biết thực lực của tiểu thúc thúc cực kỳ đáng sợ, hoặc là không ra tay, còn một khi đã ra tay thì một đòn là chết. Vừa rồi khi ở trong pháp trận, tiểu thúc thúc chọn ra tay là Mộc Mộc biết La Chinh chết chắc rồi.

Bây giờ nhìn lại, đúng là như thế thật. Vậy mà tiểu thúc thúc lại nói là chưa chắc, câu trả lời lúc này lúc kia khiến Mộc Mộc thấy hơi váng đầu.

“Hắn không phải người thường” Sơn nói.

Đương nhiên là ta biết, Mộc Mộc thầm phỉ nhổ trong lòng. Người thường vốn chẳng đến phiên tiểu thúc thúc ra tay, bởi chỉ cần mấy kẻ như Địch An xông lên là đã đủ khả năng tiêu diệt người thường rồi.

“Ban nãy hắn đã sử dụng Lạc Tinh Thủ” Sơn tiếp tục giải thích: “Đó là thần thông cấp bậc Chân Lý, mặc dù rất yếu nhưng lại là hàng thật giá thật. La Chinh là người được ‘Tịch’ nhận làm người thừa kế”

“Tịch là cái gì?” Mộc Mộc chớp chớp mắt.

“Cổ thần Hỗn Độn” Sơn đáp.

Nghe được câu trả lời này, Mộc Mộc khẽ nhướng lông mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Muốn giết người như thế thật sự không dễ” Sơn nói tiếp.

Thật ra gã rất tự tin đối với năng lực của mình, về mặt lý thuyết thì La Chinh đã chẳng còn tồn tại trên đời nữa, song gã vẫn sẽ không bảo rằng hắn đã chết.

Trong khi đó, các đệ tử Thiên Cung lại lo lắng không thôi.

“Rốt cuộc La Chinh sao rồi? Ngay cả dấu ấn linh hồn của hắn, ta cũng không cảm giác được nữa!” Phượng Ca cau mày.

“Chắc người kia đã dùng thần thông loại không gian để trục xuất La Chinh đi rồi” Lăng Sương đoán.

Lăng Sương không ngờ năng lực của Sơn lại kỳ lạ đến thế, trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng nhưng so với Phượng Ca thì vẫn bình tĩnh hơn nhiều.

Sầu Tuẫn lại lắc đầu nói: “Không, đó không phải là thủ đoạn trục xuất bình thường! Hồn Nguyên Đại Thế Giới cấm toàn bộ thần thông không gian, loại thần thông có thể vượt qua cấm chế này… khó mà tưởng tượng nổi”

Với kinh nghiệm của Sầu Tuẫn, đương nhiên hắn ta không thể nào hiểu được lai lịch của không gian chồng chất, song điều này không hề cản trở đến việc hắn ta suy đoán.

“Vậy chẳng phải La Chinh đã…” Trong lòng Lam Tình bỗng nảy lên dự cảm không rõ, nước mắt đong đầy trong mắt.

“Tình muội đừng sốt ruột, chúng ta yên lặng dõi theo là được. Thiếu chủ tuyệt không phải người bình thường, chắc sẽ có cách quay về thôi” Hoắc Trạch an ủi.

Trong mắt các tộc nhân tộc Cửu Lê, La Chinh đã trở thành hy vọng duy nhất của họ, và niềm hy vọng này tuyệt đối không được phép tắt đi.

Đương nhiên Hoắc Trạch không có kiến thức sâu rộng như các đệ tử Thiên Cung, song hắn ta tin chắc là La Chinh sẽ về được!

Trong một pháp trận khác, La Yên đứng dưới lồng ánh sáng, trong đôi đồng tử màu trà toát lên đủ loại cảm xúc phức tạp như lo lắng, phẫn nộ, bi thương…

“Yên muội, ca ca của muội sẽ không sao đâu…” Linh Vân đứng cạnh an ủi.

Tại Lê Sơn, La Yên vẫn luôn rất lạc quan vui vẻ, đây cũng là lần đầu tiên Linh Vân nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt La Yên.

“Hy vọng vậy…” La Yên thấp giọng nói.

Lần này bọn họ vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới vẫn luôn tiến hành theo kịch bản. Trong mắt La Yên, sự cố duy nhất có thể xảy ra chính là Tà Thần kia, vì vậy nàng vẫn luôn cảnh giác hắn ta.

Người ngoài khó mà phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta, nhưng La Yên vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được phương hướng và vị trí của hắn ta.

Song, người tính không bằng trời tính, thanh niên khôi ngô của tộc Thần Nông Thị vẫn luôn che giấu thực lực trước mắt người đời kia chỉ vừa ra tay đã khiến ca ca nàng biến mất. Trong phút chốc, nàng khó mà tiếp nhận được sự thật này…

Mà khiến La Yên lo lắng hơn cả là lực phá hoại đáng sợ do không gian chồng chất gây ra.

Quá trình chồng chất không gian thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, “cắn đứt” mất nửa cái tay của mẫu thể. Đây mà là thần thông không gian bình thường sao?

“Vù…”

Một nén nhang đã trôi qua, gió lốc trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới dần ngừng lại.

Những sợi tóc dài đến trăm nghìn mét quấn quanh mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh lóe lên vầng sáng mờ nhạt rồi lặng lẽ biến mất.

Mộc Mộc cùng Sơn chầm chậm hạ xuống từ khoảng không cao trăm nghìn mét…

Tất cả tộc nhân và đệ tử ở khu vực trung tâm cũng lũ lượt xông ra khỏi pháp trận.

Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh chính là tảng thịt mỡ thơm ngon cuối cùng!

Nếu bọn họ một đấu một thì trong khu vực trung tâm không ai có thể đánh bại mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, thậm chí khó mà tiêu hao kết tinh trong mẫu thể. Song, nếu họ hợp sức cùng tấn công thì lại khác.

Người thì ghìm chân mẫu thể khiến nó bớt linh hoạt, người thì hạn chế tốc độ, thậm chí có người còn có thể làm yếu đi sức mạnh của nó. Đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp khiến mẫu thể không còn đáng sợ nữa.

Địch An cũng rút trường thương ra, phóng thẳng về phía mẫu thể.

Mặc dù La Chinh bị Sơn làm biến mất, nhưng đối thủ cạnh tranh của y vẫn còn rất nhiều. Vô luận là Nhĩ Thử, tộc Ly Uyên, hay là các thế lực siêu cấp khác thì đều không thể xem thường.

Điểm chết người nhất chính là toàn bộ tộc nhân tộc Hữu Hùng đều đã bị gió lốc thổi đi, muốn nhanh chóng vượt qua lộ trình vạn dặm để quay về trong thoáng chốc là chuyện không thể.

Lúc Địch An vừa mới phóng tới gần mẫu thể thì một thân hình nhỏ xinh bỗng đứng ra cản đường y.

Mái tóc dài của La Yên phất phơ trong gió, quanh sợi tóc đen nổi lên lớp năng lượng màu đỏ ửng, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ lạnh lùng.

“Ha ha, bé con…” Địch An không hề đặt La Yên vào trong mắt.

Song, y vừa mới lên tiếng thì La Yên đã vô cùng giận dữ thốt ra một chữ duy nhất: “Cút!”

Chữ này hệt như một cây búa lớn nện thẳng lên ngực Địch An. Cả cơ thể y lập tức bị quẳng đi xa cả mấy chục nghìn mét rồi ngã rầm ra đất, phun máu không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận