Bách Luyện Thành Thần

Chương 3251: Người bảo vệ Long Nhai

Trung Thần Châu vẫn luôn là địa phận chủ chốt của Thái Nhất Thiên Cung. Đối mặt với sự xâm chiếm của tộc Kim Ô, Cam Cao Hàn cũng lựa chọn dẫn theo các tướng sĩ Thiên Cung đánh trả tộc Kim Ô tại Kỳ Bắc Châu, là vì không muốn để tộc Kim Ô tàn sát bừa bãi trong Trung Thần ChâuNhưng bọn họ không đoán được, thời điểm tộc Kim Ô tấn công bốn phía thì tộc Hữu Hùng cũng phái một toán quân xuất phát từ phía Đông Nam.

Phía Đông Nam Trung Thần Châu vẫn luôn hoang vu thưa thớt, thỉnh thoảng còn có dị tộc Man Hoang tới xâm phạm.

Sau đó Thái Nhất Thiên Cung xây dựng một cửa khẩu ở phía Đông Nam, bố trí một Huyết Mệnh Kiếm Trận, kiếm trận này ở trên một vách núi, núi này tên là Long Nhai.

Trăm ngàn năm qua, cường giả trấn giữ Long Nhai đều là Thiên Tiết Độ.

Ngàn năm nay, người trấn giữ Long Nhai tên là Lâm Như Uyên.

Giống như La Chinh, Lâm Như Uyên có độ phù hợp hoàn mỹ với Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý, mà thân là dòng chính Lâm gia núi Thái Ất, đãi ngộ trong tộc chỉ sau Lăng Sương, nhưng hai trăm năm trước, một cuộc phân tranh trong Thiên Cung đã cuốn Lâm Như Uyên vào trong đó, mà bạn lữ Tần Hoa của y cũng bỏ mạng vì chuyện này.

Từ đó, Lâm Như Uyên chủ động xin tới Long Nhai, vẫn luôn trấn giữ trên Long Nhai suốt hai trăm năm qua.

Từ khi y trấn giữ Long Nhai tới nay, các dị tộc Man Hoang phía Tây Nam đã rất hiếm khi dám xâm phạm, tất cả những kẻ xâm lược đều bị y trấn áp bằng thủ đoạn tàn nhẫn…

Sau khi tộc Kim Ô tấn công từ phía Tây Nam, Thái Nhất Thiên Cung lòng người hoảng loạn, ngay cả các tướng sĩ trên Long Nhai cũng lo lắng không yên, suốt ngày chỉ thảo luận việc này.

“Lần này tộc Kim Ô khí thế hùng hổ, không biết bảy ngọn núi có giữ được không”

“Giữ không được cũng phải giữ, từ Quan Sơn Châu chúng ta đã bắt đầu nhượng bộ, nhượng bộ một mạch tới tận Kỳ Bắc Châu, nếu còn lui nữa thì ngay cả Trung Thần Châu cũng phải chắp tay dâng lên cho người ta, dựa vào cái gì!”

“Ta đã xin tới Kỳ Bắc Châu tham gia chiến đấu nhưng bị bác bỏ rồi…”

“Cũng không có cách nào khác, tuy chống lại tộc Kim Ô rất quan trọng nhưng trấn thủ Long Nhai cũng quan trọng không kém, nếu chúng ta rời đi, đám cổ tộc Man Hoang kia thừa cơ làm mưa làm gió thì làm sao bây giờ?”

Ngay khi các tướng sĩ còn đang thảo luận thì một người đàn ông mặc áo xanh chợt bay tới.

Các tướng sĩ lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ với người đàn ông này.

“Tiết Độ đại nhân, có tin tức của Kỳ Bắc Châu hay không?”

“Thiên Cung chúng ta có chiếm ưu thế?”

“Có hạ được tộc Kim Ô ở Kỳ Bắc Châu…”

Người đàn ông áo xanh chính là Thiên Tiết Độ Sứ Lâm Như Uyên.

Các tướng sĩ chú ý tin tức phương Bắc, Lâm Như Uyên cũng chú ý.

Nhưng cách một châu lớn, tin tức truyền tới vẫn hơi chậm trễ, ngay cả Lâm Như Uyên cũng phải truyền nhận từng đợt thông qua truyền âm lệnh.

Lâm Như Uyên lắc đầu: “Tin tức ta nhận được là trận chiến vẫn đang diễn ra ác liệt, không rõ tình huống cụ thể”

Nghe Lâm Như Uyên nói vậy, các tướng sĩ cũng chán nản.

“Tiết Độ đại nhân, Long Nhai không giữ cũng không sai, dù sao đám dị tộc Man Hoang kia cũng không dám thật sự tiến vào Trung Thần Châu!”

“Đúng, chúng ta tới phương Bắc!”

“…”

Nghe thủ hạ của mình nói vậy, sắc mặt Lâm Như Uyên sa sầm xuống: “Làm càn! Không bàn tới chuyện chúng ta có thể rời đi được hay không, cho dù có thể rời đi thì chút thực lực của các ngươi có thể giúp được bao nhiêu?”

Lâm Như Uyên tuy là thiên tài hiếm có trên núi Thái Ất nhưng căn cơ còn thấp, thực lực mạnh hơn Lý Bôi Tuyết một chút nhưng không thể sánh với Thu Âm Hà.

Cho dù y dẫn theo những người này đi hỗ trợ thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không thể thay đổi chiến cuộc.

Bị Thiên Tiết Độ Sứ quát mắng một trận, đám tướng sĩ tức khắc ngoan ngoãn, ai nấy đều yên lặng nhìn sông núi xa xăm.

Đúng lúc này, một vài đường vân phía trước Long Nhai bỗng lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Lâm Như Uyên và các tướng sĩ nhìn thấy ánh sáng đỏ, hai mày nhíu chặt lại.

“Đám dị tộc Man Hoang này biết chọn thời điểm thật đấy, nhân lúc này mà tấn công Long Nhai chúng ta!” Một tên tướng sĩ hung hăng đứng dậy.

Một tướng sĩ khác rút trường kiếm ra: “Hừ, một bụng lửa giận của ta còn chưa biết trút vào đâu, tới đúng lúc lắm!”

Các tướng sĩ ở đây đều thường xuyên chém giết đám dị tộc Man Hoang tới xâm chiếm, chuyện này đối với bọn họ bình thường như cơm bữa.

Thấy ánh sáng đỏ kia, Lâm Như Uyên vẫn luôn nhíu mày, không phát mệnh lệnh mà đứng yên một chỗ suy nghĩ gì đó, chốc lát sau mới nói: “Tình hình không được tốt cho lắm…”

“Tiết Độ đại nhân, sao vậy?” Một tướng sĩ dáng người cao lớn cầm theo cự kiếm bèn hỏi.

Bình thường vào lúc này, Lâm Như Uyên đều như sấm rền gió cuốn, dẫn theo các tướng sĩ chém giết dị tộc tại Long Nhai, nhưng hôm nay lại có vẻ khiếp đảm? Hắn ta không thể tưởng tượng ra dáng vẻ khiếp đảm của Lâm Như Uyên.

Lâm Như Uyên chỉ vào những đường sáng hồng và nói: “Cốt Trận, Mộng Trận, Linh Trận đều đã bị phá hủy, nhưng Bí Trận, Đồ Trận và U Trận thì sao?”

Những người khác cũng đã nhận ra điều bất ổn, đổ dồn ánh mắt về phía ánh sáng đỏ, ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng nặng nề.

Cốt Trận, Mộng Trận, Linh Trận được bố trí đằng sau Bí Trận, Đồ Trận và U Trận, ba trận phía trước bị hủy rồi, chứng tỏ Bí Trận, Đồ Trận và U Trận cũng bị hủy, nhưng nơi này không thể nhìn thấy tình hình pháp trận.

Điều này chứng tỏ Bí Trận, Đồ Trận và U Trận đều bị người ta phá hủy…

Đám dị tộc Man Hoang này có đủ các loại thiên phú cường đại nhưng trí tuệ không bằng Nhân tộc, càng đừng nói tới chuyện phá giải trận pháp phức tạp như vậy.

Ánh sáng màu đỏ này cho thấy một vấn đề… kẻ xâm chiếm có phá trận sư cực kỳ lợi hại.

Nói cách khác, kẻ xâm chiếm không phải dị tộc Man Hoang!

Ngay thời điểm nhạy cảm như lúc này, chút tin tức nhỏ bé này cũng đủ để bọn họ phải cảnh giác!

“Huyết Mệnh Kiếm Trận, mở!” Lâm Như Uyên lập tức phát ra mệnh lệnh.

Huyết Mệnh Kiếm Trận là kiếm trận lớn nhất Long Nhai, từ khi Long Nhai được xây dựng cho tới nay chỉ mới mở ra ba lần, hơn nữa đều là khoảng thời gian không lâu sau khi Thái Nhất Thiên Cung được thành lập, sau khi Đông Hoàng đích thân diệt trừ ba dị tộc lớn nhất Man Hoang thì Huyết Mệnh Kiếm Trận chưa từng được kích hoạt.

“Ù…”

Từng đường sáng đỏ như máu lập lòe lượn lờ xung quanh Long Nhai.

Vách núi to lớn này như một con rồng khổng lồ vươn cổ nhìn bầu trời, chờ khi đại trận Huyết Mệnh kích hoạt, thêm từng đường sáng đỏ điểm xuyết, lại càng giống hơn vài phần.

Khí tức cuồn cuộn dọc theo Long Nhai phóng lên bầu trời, Lâm Như Uyên đứng sừng sững tại chỗ, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.

Chỉ sau vài ba nhịp thở, ba nghìn trượng đối diện Long Nhai đã có từng bóng người lần lượt xuất hiện.

Sau khi thấy rõ những người này, Lâm Như Uyên nhắm chặt hai mắt, thở hắt một hơi, cảm giác giải thoát mãnh liệt đột nhiên dâng lên.

Không cần nghĩ nhiều y cũng đã đoán ra những người này đến từ Hữu Hùng hoặc Thần Nông, chỉ dựa vào các tướng sĩ Long Nhai thì không thể nào ngăn chặn.

“Các tướng sĩ Long Nhai, theo truyền tống trận rời khỏi đây, trở về Thiên Cung” Lâm Như Uyên ra lệnh.

Thấy rõ kẻ địch, các tướng sĩ đều hít sâu một hơi, chỉ có điều bọn họ cảm thấy dựa vào Long Nhai thì còn có cơ hội đánh một trận.

Nghe mệnh lệnh của Lâm Như Uyên, tất cả mọi người đều sửng sốt, chốc lát sau mới phản ứng kịp.

“Ta không đi!”

“Muốn đi thì đi, dù sao ta cũng không đi!”

“Ta nguyện sống chết bảo vệ Long Nhai cùng Tiết Độ đại nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận