Bách Luyện Thành Thần

Chương 3429: Cấm đi qua

Đa số các sinh linh trong thế giới Hỗn Độn đều tin tưởng sự tồn tại của văn minh Khoảnh Khắc, cũng cho rằng văn minh Khoảnh Khắc tạo ra Hỗn Độn. Nhưng “văn minh Khoảnh Khắc” này lại hệt như thần long thấy đầu không thấy đuôi, manh mối bọn họ để lại thật sự quá ít. Cho dù có cũng bị văn minh Nguyên Linh nhanh chân đến trước che giấu sạch sẽSau khi nghe được cái gọi là “Tứ Linh Môn”, Khương Tử Nha rất kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc nhân linh này là thế nào? Ngươi nói tỉ mỉ ta nghe”

Khương Tử Nha đột nhiên kích động như vậy khiến sinh linh thấp bé cũng phải hoảng sợ: “Ta, ta không biết nhiều lắm, nhưng ta biết chiến sĩ thiên thần mạnh nhất trong thế giới Mộng đã lọt vào mắt xanh của Tứ Linh Môn, bởi vì bọn họ rất ưu tú, có tư cách dung hợp huyết mạch cường đại hơn…”

“Huyết mạch cường đại hơn” Khương Tử Nha trầm ngâm một chút: “Chiến sĩ thiên thần mà ngươi nói có phải tiến vào bức tranh bất hủ hay không?”

La Niệm hiểu ra rồi, chiến sĩ thiên thần này hẳn là tương ứng với Bất Hủ cảnh và người trong tranh trong Bỉ Ngạn.

“Bức tranh bất hủ?” Sinh linh thấp bé lắc đầu: “Ta không biết bức tranh bất hủ là cái gì, nhưng muốn trở thành chiến sĩ thiên thần thì phải bước vào tranh Thiên Thần, chỉ chiến sĩ thiên thần mới có thể thông qua tranh Thiên Thần để nhìn thấy người của Tứ Linh Môn, mà tứ linh của Tứ Linh Môn chính là nhân linh, hầu linh, xà linh và điểu linh”

Chiến sĩ thiên thần vẫn luôn là mộng tưởng của sinh linh thấp bé, cho nên nó nhớ rất rõ việc này.

“Khương Tử Nha tiền bối, xem ra Tứ Linh Môn rất có thể là văn minh Khoảnh Khắc?” La Niệm ở bên cạnh hỏi.

Khương Tử Nha gật đầu: “Hẳn là như vậy, nhưng thế giới Hỗn Độn chúng ta vẫn có điểm khác biệt, gì sao Tứ Linh Môn lại gặp sinh linh trong thế giới Khói Độc, trong khi Bỉ Ngạn trong thế giới Hỗn Độn lại chưa từng gặp bọn họ?”

La Niệm là người vô cùng thông minh, cho dù chưa từng tới Bỉ Ngạn, nhưng thông qua kiến thức của người khác cậu chỉ cần động não một chút là có thể suy nghĩ rành mạch: “Có hai khả năng, con đường nối liền thế giới Huyền Lượng với thế giới Hỗn Độn chúng ta đã hỏng, người của Tứ Linh Môn không tới được, thứ hai là thời gian tồn tại của thế giới Khói Độc sớm hơn chúng ta quá lâu, sau đó người của Tứ Linh Môn bỏ mạng, mất tích, hoặc rời đi, cho nên người của thế giới Hỗn Độn chúng ta mới không gặp được bọn họ!”

Khương Tử Nha nhìn La Niệm với vẻ hài lòng, cho dù đứa nhỏ này vẫn mắc một vài thói xấu, nhưng sự thông minh bẩm sinh này lại giống hệt ông năm xưa, tiếp xúc một khoảng thời gian ông đã xem La Niệm như người thân ruột thịt của mình.

“Ngươi có biết thế giới Khói Độc này đã tồn tại bao lâu rồi không?” Khương Tử Nha lại hỏi.

Sinh linh thấp bé ngơ ngác lắc đầu: “Ta không nhớ rõ, ta chỉ biết là rất lâu rất lâu…”

Thời gian trôi qua quá lâu sẽ khiến người ta không thể nhận thức được dài ngắn, sinh linh thấp bé này không ghi chép lại, không nhớ rõ cũng rất bình thường. Câu trả lời đã nằm trong dự đoán của Khương Tử Nha, nhưng ông vẫn không cam lòng hỏi lại: “Tranh Thiên Thần kia cũng bị hủy rồi à?”

Sinh linh thấp bé vẫn lắc đầu…

Lúc thế giới Mộng bị hủy, nó còn chưa có năng lực tiến vào vòng thứ hai, cũng chưa từng nhìn thấy cái gọi là “tranh Thiên Thần”.

Khương Tử Nha cũng không gặng hỏi, trước lúc rời đi còn tiện tay giúp tộc Ám Ma giết sạch độc vật trong phạm vi trăm dặm xung quanh, về sau có phiền toái gì tộc Ám Ma sẽ tự mình giải quyết.

Tộc Ám Ma là mầm xanh cuối cùng của thế giới Khói Độc, không biết có thể hưng thịnh trở lại hay không.

Sau đó Khương Tử Nha mang theo La Niệm tiếp tục di chuyển khắp thế giới Mộng, ông muốn tìm ra dấu vết của tranh Thiên Thần, nhưng đã đi khắp các hướng mà vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của tranh Thiên Thần.

Trong quá trình tìm kiếm tranh Thiên Thần còn gặp được một vài “hòn đảo mảnh vỡ” khác, Khương Tử Nha cũng lên đảo điều tra, đáng tiếc những hòn đảo này đều trống không, chẳng thu hoạch được gì.

“Khương Tử Nha tiền bối, theo lời kể của người tộc Ám Ma vừa nãy thì phải thông qua tranh Thiên Thần mới có thể nhìn thấy người của Tứ Linh Môn, vậy có khi nào tranh Thiên Thần chính là một con đường? Vậy bức tranh bất hủ thì sao?” La Niệm hỏi.

Khương Tử Nha nhìn La Niệm một cái: “Thật ra cũng từng có phỏng đoán như vậy, bức tranh Bất Hủ là một con đường dẫn tới thế giới Huyền Lượng”

“Vậy tận cùng con đường thì sao, Khương Tử Nha tiền bối có từng đi qua hay không? Trong thế giới Hỗn Độn chúng ta có người nào từng đi qua hay không?” La Niệm lại hỏi.

“Tận cùng? Không có… chẳng lẽ!”

Đồng tử Khương Tử Nha co chặt lại, năm xưa ông cũng chỉ lấy được một loại huyết mạch ở vòng trong mà thôi, không thể nào đặt chân vào tầng trong cùng được. Nhưng ông nhớ rõ vòng trong cùng của lốc xoáy bị bao phủ bởi một làn sương mù đen!

“Xem ra là người của thế giới Hỗn Độn chúng ta không được” La Niệm nhún vai, ám chỉ điều gì đó.

Khương Tử Nha cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, đương nhiên ông hiểu được ý của La Niệm.

Chỉ cần có tư cách là có thể gặp “Tứ Linh Môn”, nhưng những người như Khương Tử Nha, Nguyên Thủy Thiên Tôn và cả đám Mục Linh, ngay cả căn phòng ở vòng trong cùng cũng không tới đó được thì lấy đâu ra tư cách mà đòi gặp người ta.

Sau khi rời khỏi thế giới Khói Độc, La Niệm tạm thời đưa Khương Tử Nha về không gian Tắc San.

Tuy Khương Tử Nha không yêu cầu nhưng La Niệm đã âm thầm xác định mục tiêu cho bản thân, cậu định sẽ tranh thủ đi tìm một khung cửa sổ thế giới khác.

Cậu loáng thoáng cảm nhận được trong thế giới Huyền Lượng không chỉ có hai nơi như vậy.



Ly Hổ Châu, một châu nhỏ xa xôi thuộc miền Tây thế giới mẹ. Châu này vô cùng nguyên thủy, đầy rẫy những sinh linh còn chưa phát triển trí tuệ, bình thường rất hiếm sinh linh có trí tuệ đi tới châu này.

“Vù…”

Một cơn gió mạnh từ trên cao giáng xuống, thổi quét mọi thứ trong rừng ngã trái ngã phải.

Đám khỉ mặt đen hoảng hốt, phát ra tiếng kêu chít chít đầy kinh sợ trong rừng rậm, chúng cho rằng Phong Xà lại ra ngoài đi săn.

Trong lúc chúng còn đang hốt hoảng thì trên không trung chợt xuất hiện bảy bóng đen to lớn, đó chính là bảy chiếc phi thuyền khổng lồ!

Bảy chiếc phi thuyền khổng lồ này bay rất thấp để không gây chú ý, nhưng vì kích cỡ khổng lồ, tốc độ cực nhanh, cho nên gây ra gió ép mãnh liệt, mặt đất những nơi chúng đi qua đều như bị cày nát.

“Cam tiền bối đi vòng qua như vậy là cẩn thận thái quá” Một cường giả núi Thái Nhất nói.

Cứ đi thẳng về phía Tây, chẳng bao lâu nữa là tới Lê Sơn, chỉ cần tới Lê Sơn là an toàn rồi.

Bất cứ một thế lực siêu cấp nào trong thế giới mẹ muốn tới Lê Sơn cũng cần phải tính toán vẹn toàn từ trước.

Nhưng Cam Cao Hàn lại đột nhiên thay đổi lộ trình, lựa chọn đi đường vòng như vậy sẽ khiến tốc độ của mọi người trong Thiên Cung chậm lại.

“Cẩn tắc vô áy náy” Cam Cao Hàn đáp.

Sắc mặt của ông đã căng thẳng suốt mấy ngày mấy đêm, tâm trạng chưa một khắc nào được thả lỏng.

Thật ra phản ứng của ông đã nhanh tới mức cực hạn, từ việc bức tranh bất hủ đóng lại đến việc di dời, đồng thời thông báo cho Lê Sơn rồi đi đường vòng…

Nhưng không biết vì sao, sâu trong lòng ông vẫn có một chút lo lắng, linh cảm chẳng lành này cứ như một đám cỏ dại lan tràn khắp trí óc.

“Vù!”

“Cam tiền bối, phía trước là tường biên giới của Ly Hổ Châu” Có người tiến đến báo.

Giữa các châu đều có vách tường bất khả xâm phạm, phải phóng ra Phạn văn có ý cảnh tương hợp thì tường ngăn sẽ tự động mở một lối đi.

“Đi qua là được rồi, sao phải báo cáo?” Cam Cao Hàn nhíu mày hỏi.

“Phạn văn không đúng, lối đi không mở ra, phi thuyền của chúng ta không qua được” Người nọ bẩm báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận