Bách Luyện Thành Thần

Chương 3755: Bóng hình như bụi

Vì khoảng cách quá xa nên họ cũng không thể đoán ra độ lớn thật sự của “con sò” này. Tuy nhiên, con sò ấy vẫn đang không ngừng đến gần, không ngừng phóng to lên khiến vẻ khiếp sợ trên mặt của các Thánh Nhân, các tộc nhân dị tộc, các cường giả Bỉ Ngạn cảnh càng lúc càng đậm hơnThần Vực đã to lắm rồi, Quy Khư Mộ Địa lớn hơn Thần Vực gấp mười lần có thừa, nhưng con sò này còn lớn hơn Quy Khư Mộ Địa gấp mấy lần nữa…

Phương hướng của con sò là tiến thẳng đến chỗ Quy Khư Mộ Địa, trên đường đi không hề có vẻ gì là sẽ đổi hướng hay dừng lại.

Mọi người nhìn đám đầu lâu đang lớn mạnh thật nhanh rồi lại nhìn “con sò khổng lồ” đang nhanh chóng đến gần, trong lòng như rơi xuống vực sâu vô tận.

Quy Khư Mộ Địa không thể cứu được nữa.

Khi con sò kia còn cách Quy Khư Mộ Địa chừng vài trăm nghìn dặm, khe hở như răng cưa của nó đã mở ra. Tốc độ của nó cũng giảm dần lại, giống như một người khổng lồ vì muốn nhấm nháp món ngon mà ăn chậm lại vậy…

“Dừng tay đi, có vùng vẫy cũng vô dụng thôi…” Cưu Thánh bất đắc dĩ nói.

Bây giờ dù có giải quyết được đám đầu lâu kia thì Quy Khư Mộ Địa cũng không sống tiếp được nữa, nơi này nhất định sẽ bị con quái vật khổng lồ kia nuốt trong một ngụm. Có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là đổi cách chết mà thôi.

Ngay cả Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn chiến đấu hăng hái không ngừng nghỉ suốt mấy ngày đêm cũng cất Cô Kiếm đi. Sau khi kéo giãn ra một khoảng cách với cái đầu lâu kia, hắn ta đứng ngửa mặt lên trời, vẻ mặt không biết là vui hay là buồn.

Trên đỉnh Thần Vực còn có một nhóm người nữa đang quan sát, trong đó đa phần đều là Chân Thần Đại Viên Mãn, chẳng hạn như Mục Huyết Dung năm xưa đã chết rồi nhưng vì Mục Ngưng cầu xin mà được sống lại. Bây giờ nàng ta đã tu thành Đại Viên Mãn một lần nữa, lúc này đang toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ chân ý của đạo.

Vốn dĩ với thiên phú của nàng ta thì không cần tốn quá nhiều thời gian là sẽ tu thành chân ý của đạo, sau đó gõ chuông và trở thành Bỉ Ngạn cảnh. Nào ngờ còn chưa tu xong chân ý của đạo thì tin dữ đã truyền đến: Chuông bị phá hủy…

Trong khoảng thời gian qua, Mục Huyết Dung vẫn luôn buồn bực không thôi. Nàng ta đâu biết mình sẽ phải gặp nguy cơ còn lớn hơn nữa, bây giờ Quy Khư Mộ Địa không giữ được, Thần Vực cũng không thể chạy thoát, tự dưng nàng ta lại bị rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Ở một nơi phía trước cách Mục Huyết Dung không xa còn có một cường giả Bỉ Ngạn cảnh Lục Trọng Thiên đang đứng chắp tay sau lưng, đó là Vũ Thái Bạch, đệ tử của La Tiêu.

Vì muốn xông lên Bỉ Ngạn Thất Trọng Thiên nên Vũ Thái Bạch đã bế quan khá lâu. Lòng hắn lúc này cũng buồn bực hệt như Mục Huyết Dung, hắn đang định xuất quan thì đi gõ chuông, vậy mà chuông đã vỡ.

Chưa được bao ngày, Quy Khư Mộ Địa đã gặp phải kiếp nạn này!

Theo tình hình bây giờ thì một người cũng không chạy thoát nổi?

“Vụt…”

“Ầm!”

“Rắc rắc rắc…”

Lại có thêm một khối mộ bia còn lớn hơn cả Thần Vực bị gãy dưới sự xâu xé của đám đầu lâu.

Mộ bia to lớn sụp đổ làm phát ra âm thanh kinh trời động đất, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh bị mộ bia to lớn ấy đè…

Nhưng động tĩnh lớn như vậy mà không một cường giả nào trong Quy Khư Mộ Địa quan tâm tới, thậm chí họ còn không nhìn sang.

“Con sò khổng lồ” to lớn đến mức khó hình dung kia đã tới gần, cái miệng nó há ra thật to, nuốt chửng hết toàn bộ Quy Khư Mộ Địa vào trong.

“Cái… răng dài quá, lớn quá!” Ngự Thần Phong mở to hai mắt nhìn.

“Giống như là một loại thực vật nào đó” Tịnh Vô Huyễn nhíu mày nói.

“Kỳ quan tự nhiên đúng là khiến người ta phải cảm thán” Ngự Thần Phong lại nói.

“Chờ đám răng chi chít này khép lại và nghiền đệ thành bã, khi đó đệ không cảm thán được nữa đâu” Tịnh Vô Huyễn lườm hắn ta.

Nếu phần trên và phần dưới của con sò khép lại thì toàn bộ Quy Khư Mộ Địa, kể cả mộ bia, Thần Vực và đám đầu lâu kia đều sẽ bị nghiền thành mảnh vỡ.

Trái tim của mọi người đều treo lên giữa cổ họng, ngược lại Ngự Thần Phong lại không tim không phổi nói: “Người ta chưa khép miệng mà, hay là không có ý định khép lại nhỉ?”

Tịnh Vô Huyễn không còn lời nào để nói, từ trước đến giờ Ngự Thần Phong vẫn luôn lạc quan như thế,

Quy Khư Mộ Địa đã tiến khá sâu vào trong “con sò” rồi, theo lý thì mấy cái răng kia phải ép xuống rồi mới đúng.

Tại sao “con sò” này không hành động gì?

Nỗi hoang mang này cũng quẩn quanh trong lòng những người khác…

Chẳng lẽ “con sò” định dùng cách khác để xử lý Quy Khư Mộ Địa? Hay là nó muốn tha cho Quy Khư Mộ Địa?

Trong lòng họ không kìm được mà dâng lên tia hy vọng không thiết thực.

Qua một lúc nữa, Quy Khư Mộ Địa đã bay qua khu vực của mớ răng kia, con sò quả thực không hề phát động công kích.

Sau khi ra khỏi khu vực răng một lúc không lâu lắm, bọn họ nhìn thấy ở đằng xa có một ngọn núi nổi lơ lửng.

Đó là một ngọn núi hùng vĩ to lớn đến mức khó tưởng tượng được.

“Sao lại có ngọn núi lớn quá vậy!”

“Ta cứ tưởng mộ bia trong Quy Khư Mộ Địa đã đủ lớn rồi, vậy mà so với ngọn núi này lại trông có vẻ bé nhỏ quá!”

“Đây là núi gì?”

Người trong Quy Khư Mộ Địa ngước nhìn lên ngọn núi cao, không phải họ đang ngưỡng mộ gì mà ngược lại, ngọn núi này mang đến cho họ cảm giác ngạt thở!

Lúc này, Lê Lạc Thủy và Linh Thù cùng xuất hiện ở đỉnh Thần Vực.

“Sư nương” Vũ Thái Bạch thi lễ với Lê Lạc Thủy.

Lê Lạc Thủy vươn tay ra phẩy nhẹ rồi tiến lên trước hai bước, trong mắt toàn là vẻ nghi ngờ: “Đây hình như là… Lê Sơn?”

“Lê Sơn? Tỷ tỷ, tỷ không nhìn nhầm chứ?” Trên mặt Linh Thù cũng là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Năm đó Linh Thù còn nhỏ, mặc dù nàng ta biết Lê Sơn nhưng chưa đến đó bao giờ. Ngược lại, Lê Lạc Thủy đã từng đến Lê Sơn rồi, bà từng đứng trên đỉnh núi nhìn xuống toàn cảnh Lê Sơn. Chỉ có điều, Lê Sơn to cỡ bằng một châu, dù đứng trên đỉnh núi nhưng cuối cùng thị lực cũng khó mà thu hết toàn bộ ngọn núi ấy vào mắt, huống chi nhóm Cổ Thần Hỗn Độn đã cải tạo lại Lê Sơn nên bây giờ bề ngoài của nó đã thay đổi không ít…

Trong phút chốc, Lê Lạc Thủy cũng không dám khẳng định chắc chắn.

“Lạc Thủy, đây chính là Lê Sơn” Giọng của Viên Thừa Đạo trong Thần Vực truyền ra.

Viên Thừa Đạo đang ở trong mặt trời, thông qua thị giác của Thần Vực, ông có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.

“Nhưng không phải Lê Sơn ở trong thế giới mẹ à? Sao bây giờ lại nằm trong bụng con sò này…” Lê Lạc Thủy nghi ngờ hỏi.

“Không rõ lắm, có lẽ trong thế giới mẹ cũng đã xảy ra biến cố lớn” Viên Thừa Đạo suy đoán.

Trong thế giới mẹ xảy ra biến cố lớn…

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Lê Lạc Thủy thoáng trĩu nặng, không biết Chinh Nhi, Yên Nhi, Niệm Nhi của bà ở trong thế giới mẹ ra sao rồi. Kể từ khi họ đến thế giới mẹ, khoảng cách xa ngút ngàn khiến tin tức chặn đứng, bảo rằng bà không lo lắng thì chắc chắn là nói dối.

Lúc mọi người đang lo âu quan sát thì đầu lâu to gấp hai chục nghìn lần kia đã nuốt hết một khối mộ bia, hình thể của nó tăng lên đến gấp năm chục nghìn lần.

Đầu lâu to lớn ấy không thèm nhìn những khối mộ bia khác mà tiến thẳng về phía Thần Vực!

Viên Thừa Đạo vốn cũng đang đề phòng đầu lâu khổng lồ ấy, nhưng vừa rồi lực chú ý của ông đã chuyển sang Lê Sơn nên nhất thời bị lơ đễnh.

Thấy đầu lâu kia lao thẳng tới, trong lòng ông thầm kêu không ổn.

Ông định điều khiển Thần Vực chạy thoát đi nhưng lúc này đã muộn rồi, chỉ trong vòng vài hơi thở, đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ấy đã tiến sát đến phần đuôi Thần Vực.

Những người ở ngoài Thần Vực nhìn đầu lâu kia hé miệng, trên mặt toàn là vẻ bi thương. Người trong Thần Vực lại hoàn toàn không hay biết nguy cơ đang ở gần trong gang tấc, bọn họ vẫn tiếp tục làm những gì mình đang làm dở.

“Thần Vực đã đi đến hồi cuối…”

Giọng của Hoa Thiên Mệnh rất nhẹ.

Dù sao, chẳng bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ chết, sớm một chút hay muộn một chút cũng không khác nhau lắm.

Trong lòng hắn ta giờ đây không còn tuyệt vọng gì nữa, thay vào đó là sự thản nhiên sau khi đã chấp nhận số phận của mình.

“Không đâu” Giọng của Thái Thượng Lão Quân đột nhiên phát ra từ Cô Kiếm.

Nghe được giọng nói này, Hoa Thiên Mệnh cũng không còn dao động gì nữa. Ông lão này từng rất lợi hại nhưng giờ chỉ còn là quá khứ. Một phân hồn thì chẳng cứu được ai, vì vậy ông mới không muốn trả lời những câu trước đó của hắn ta.

Hoa Thiên Mệnh cảm thấy mình đã đoán được suy nghĩ của Huyền Hoàng tháp chủ.

Nhưng hắn ta vẫn chán nản hỏi một câu: “Tại sao?”

“Bởi vì đó chính là hy vọng” Thái Thượng Lão Quân nói.

Ông vừa nói hết câu, Hoa Thiên Mệnh chợt thấy bên trên đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ấy xuất hiện một bóng người mờ ảo.

So với đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ấy, bóng người nọ chẳng khác nào một hạt bụi khó phát hiện ra, cũng vì Hoa Thiên Mệnh có thị lực kinh người nên mới nhạy bén bắt được hình bóng như bụi ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận