Bách Luyện Thành Thần

Chương 3549: Thân thể thứ hai

Thái Thanh Thiên có không ít dị tộc đủ mọi hình thái, mà rừng Sí Phong còn vừa trải qua đợt biến đổi lớnMấy con quái lông dài này muốn lẫn vào trong đó sẽ không gặp phiền phức, ngược lại còn dễ dàng thăm dò tin tức.

Sau khi nghe xong, Lăng Sương rất kinh ngạc: “Một người cao bảy, tám trượng cứu bà nội?”

“Đúng vậy, chắc chắn là sự thật. Nghe nói con người này vô cùng lợi hại” Đôi mắt của con quái lông dài đầu đàn lóe sáng.

Mỗi quái lông dài đều có thực lực phi thường, nghe nói đến một người mạnh như vậy, trong lòng chúng đều mong muốn được tỷ thí.

“Con người mà cũng có thể cao đến bảy, tám trượng, là kích hoạt thân thể hoang thần chăng?” Lăng Sương lại hỏi.

“Trong rừng Sí Phong không thể sử dụng sức mạnh hoang thần nên chắc chắn không phải thân thể hoang thần. Dù thế nào đi nữa thì bà nội ngươi chắc chắn đã an toàn rồi, con người kia có thể đánh bại tất cả các sinh linh trong rừng Sí Phong!” Quái lông dài tiếp tục nói.

Những con quái lông dài khác cũng dồn tầm mắt lên người Lăng Sương.

Lăng Sương vẫn một mực từ chối chuyện chúng nhờ là vì muốn đi cứu bà nội. Vì vậy, tất cả quái lông dài đều đặt việc giải cứu lão Anh làm nhiệm vụ hàng đầu.

Bây giờ, lão Anh đã được người khác cứu, nhiệm vụ này coi như không tồn tại. Vậy cũng đến lượt Lăng Sương làm việc giúp chúng.

“Đúng vậy, bà nội ngươi chắc chắn không sao hết”

“Tiếp theo, hẳn là ngươi nên giúp chúng ta!”

“Cho dù chúng ta không cứu được bà nội ngươi nhưng chúng ta cũng tiêu tốn không ít thời gian…”

Nghe quái lông dài mỗi người một câu, Lăng Sương lặng lẽ chớp mắt: “Ta có thể về gặp bà nội một lát không?”

“Hừ…”

Không khí trong lối đi thật dài lập tức trở nên nghiêm trọng, ánh mắt đám quái lông dài giống như kim đâm vào người Lăng Sương vậy.

Đám quái lông dài này đã phải đợi chờ quá lâu rồi, mỗi phút, mỗi giây, chúng đều hy vọng giải trừ được lời nguyền. Nhưng Lăng Sương lại không quan tâm, đám quái lông dài thật sự muốn liều mạng với nàng!

“Được rồi, ta đùa thôi” Lăng Sương nhún vai, nói.

Nghe nàng nói vậy, bầu không khí mới dịu đi một chút…



Sương mù trắng như sữa bò bao phủ một vùng thung lũng rộng lớn. Từ khi thung lũng này hình thành cho đến nay, sương mù chưa bao giờ tan nên nơi này còn được gọi là ao Sương Mù. Đứng trên rìa thung lũng nhìn xuống, xa nhất chỉ nhìn được khoảng một trượng, hoàn toàn không thấy rõ bên trong là gì.

Một số dị tộc, thậm chí là Bất Hủ cảnh cũng muốn vào trong màn sương mù để điều tra, nhưng không có ai đi vào màn sương mù mà còn có thể đi ra cả.

Trong bao nhiêu năm qua, có gì trong cái hố to này vẫn là một bí ẩn không lời giải đáp.

Nếu như có người liều chết nhảy xuống thì sẽ phát hiện ở trong sương mù, hắn không thể khống chế thân thể mình, toàn thân giống như một tảng đá rơi thẳng xuống đáy khe núi. Mà nơi đó lại là một lớp keo màu vàng sáng như một khối hổ phách lớn.

Lớp keo mềm mại này có thể hút hết mọi thứ dính phía trên, sau đó từ từ tiêu hóa hết.

Sinh linh may mắn chứng kiến cảnh này có thể thấy bên trong “hổ phách” có các loài sinh linh, có vài sinh linh vừa mới bị ăn mòn một chút, phần lớn thì chỉ còn là hài cốt cứng rắn…

Chính giữa khối hổ phách này là một hang động hình tròn, hang động dẫn thẳng xuống một động tiên khác ở bên trong.

Trong động tiên có sáu bệ đá hình tròn, trên mỗi bệ đá đặt một chiếc quan tài vuông.

Lúc này, có ba người phụ nữ đứng bên cạnh bệ đá thứ nhất, chính là ba vị tiên tử Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu.

Dường như ba nàng ta đã đứng như vậy rất lâu rồi, thân thể có hơi cứng đờ nhưng không ai tỏ vẻ khó chịu, họ chỉ kiên định, thành kính chờ đợi.

“Rắc!”

Quan tài gỗ trên bệ đá phát ra một tiếng vang, nắp quan tài dày từ từ được nâng lên, đẩy sang một bên.

Từ trong quan tài phát ra sương mù màu vàng sáng, khi sương mù lan ra ngoài quan tài thì lại nhanh chóng biến thành một đoạn xương tay. Sau đó, đoạn xương này lại trở thành chỗ dựa cho máu thịt, kinh mạch nhanh chóng hình thành, chẳng mấy chốc đã trở thành một cánh tay lành lặn.

Sau đó từ cánh tay trở lên, bả vai, đầu… Một thân thể nhanh chóng hình thành, đó chính là Thông Thiên giáo chủ.

“Tham kiến giáo chủ đại nhân!”

Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu đồng loạt hành lễ.

Thông Thiên giáo chủ nhìn cánh tay của mình, vẻ mặt bi thương, chậm chạp mở miệng: “Thân thể mới, không quen”

“Không phải giáo chủ đại nhân nói thân thể mới sẽ mạnh hơn sao?” Vân Tiêu tươi cười nói.

Thân là một thành viên của Tiệt Giáo, các nàng chưa bao giờ hối hận khi đi theo Thông Thiên giáo chủ, cho dù phải dâng hiến tính mạng thì các nàng cũng không chần chừ dù chỉ một chút.

“Đúng vậy” Thông Thiên giáo chủ gập đầu: “Bọn họ trao cho ta ba thân xác, cái sau mạnh hơn cái trước. Thân xác thứ hai đúng là mạnh hơn không ít, chỉ là cần thời gian làm quen”

“So với Mục Linh thì sao?” Bích Tiêu nháy mắt hỏi.

“Nếu lúc trước, ta đánh với Mục Linh bằng thân thể này thì ta chắc chắn sẽ thắng” Thông Thiên giáo chủ trả lời.

“Vậy… La Chinh thì sao?” Quỳnh Tiêu lại hỏi.

Tuy ba vị tiên tử đều rất kính nể Thông Thiên giáo chủ nhưng bản thân Thông Thiên giáo chủ không phải người nghiêm nghị. Huống chi, ba người đã đi theo y nhiều năm như vậy, y đối xử với các nàng như hồng nhan tri kỷ nên ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ, ba vị tiên tử không kiêng dè nhiều.

“La Chinh”

Nhắc tới La Chinh, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ liền trở nên sắc bén.

Những năm nay, y dẫn dắt tộc Vô Không đánh với văn minh Nguyên Linh cũng có lúc thắng lúc thua, không ngờ lại có lúc thất bại nặng nề như vậy trước một hậu bối.

Trong thời kỳ ngủ say, Thông Thiên giáo chủ không ngừng suy nghĩ lại, bây giờ, y đã hết sức tỉnh táo.

“Lê Sơn an toàn rồi, chắc hẳn hắn đã tiến vào Tam Thập Tam Thiên?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

Quỳnh Tiêu tiến lên một bước, nói: “Theo tin tức mới nhất, hắn đã xông vào rừng Sí Phong”

“Đó là địa bàn tộc Hà Mông, sao hắn lại phải đi vào đó?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

“Hẳn là muốn cứu bản sao của Đông Hoàng” Quỳnh Tiêu trả lời.

“Dù tộc Hà Mông ít người nhưng hắn căn bản không thể chiến thắng Hắc Mông…”

Trong khi Thông Thiên giáo chủ đang suy nghĩ, Quỳnh Tiêu trực tiếp ngắt lời y: “Mục Linh sắp xếp đám Khủng Hống ở rừng Sí Phong nhưng bọn họ đã bị thương nặng, Hắc Mông thì bị La Chinh giết chết. Nghe nói ngay cả rừng Sí Phong cũng đã đầu hàng La Chinh…”

Phần lớn thời gian, ba tiên tử phụ trách thu thập tình báo nên tin tức của cả ba đương nhiên vô cùng linh thông.

Nghe Quỳnh Tiêu báo cáo, Thông Thiên giáo chủ cũng ngây ngẩn.

“Vậy nên chúng ta mới nóng lòng chờ giáo chủ đại nhân tỉnh lại. Bây giờ, chỉ có đích thân giáo chủ đại nhân ra tay mới bắt được thằng nhãi kia trở về” Vân Tiêu Tiên Tử nói.

“Bắt hắn?” Thông Thiên giáo chủ híp mắt suy tư một lát rồi vừa cười vừa lắc đầu: “Thôi”

“Vì sao?”

Ba vị tiên tử đều thấy kỳ quái.

“Bước kế tiếp, e là mục tiêu của hắn chính là giải cứu Nguyên Thủy Thiên Tôn” Thông Thiên giáo chủ nói: “Lần này, để Mục Linh thử trước, chúng ta yên lắng theo dõi biến động”

Nếu La Chinh kế thừa Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc thì nhất định sẽ đi cứu những nhân tài kiệt xuất của Nhân tộc. Như vậy, chắc chắn La Chinh và văn minh Nguyên Linh sẽ phát sinh mâu thuẫn, tộc Vô Không đương nhiên không cần lo lắng.

Nếu dựa theo những gì Quỳnh Tiêu nói, ngay cả Hắc Mông mà La Chinh cũng có thể ung dung giết chết thì chỉ sợ thằng nhãi này đã đủ để Mục Linh phải nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận