Bách Luyện Thành Thần

Chương 2080: Kiếm cổ

Bọn Kiếm Ngao, cậu mắt đậu và Nam Lang Hoa đều gật đầuTuy rằng bọn họ không có thu hoạch gì trong vùng đất Đạo Tranh nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Đặc biệt là Kiếm Ngao và mười một đệ tử Kiếm tộc, họ như đã nhặt được mạng sống thứ hai nên cũng xem như là may mắn.

Điểm then chốt của chuyến đi này là bọn họ đã hoàn thành một sứ mệnh gian khổ.

Cả Kiếm Ngao lẫn những đệ tử Kiếm tộc khác đều sẽ được Kiếm tộc khen ngợi và trọng dụng.

“Vậy thì bọn ta xin từ biệt” Kiếm Ngao chắp tay với La Chinh và La Yên.

La Chinh mỉm cười, gật đầu.

Sau đó, Kiếm Ngao dẫn toàn đội đi sâu vào trong màn sương mù dày đặc.

Đợi đến khi bọn họ đi khuất, Lê Lạc Thủy mới quay sang nhìn con gái của mình, sợi tóc đen dài nghìn mét bắt đầu nhúc nhích, quấn quanh và bao trọn La Yên và La Chinh bên trong.

“Ta dẫn các con qua đó”

Bà vừa nói xong, La Chinh chợt cảm thấy sợi tóc quấn chặt lấy mình, đồng thời hắn được kéo rời khỏi mặt đất và bay nhanh như tên bắn trên không trung.

Sợi tóc dài thái quá của Lê Lạc Thủy tỏa mùi hương thơm thơm.

Đối với La Chinh, mùi hương này vô cùng xa lạ nhưng cũng mang lại cảm giác thân thiết khiến hắn trở nên yên tĩnh lại.

Có lẽ đây chính là cảm giác gần gũi đặc biệt của huyết thống.

Tại thần thành Hóa Kiếm, ba người Vũ Thái Bạch, Kiếm Lôi Đình và Kiếm Vô Ngân đều vui sướng khi nhìn Lê Lạc Thủy mang La Chinh và La Yên biến mất trong sương mờ.

Mắt Động Sát có giới hạn phạm vi nên khi họ rời khỏi phạm vi bao phủ thì đương nhiên là không thể nào tìm ra được bóng dáng của họ đâu.

“Không ngờ chiếc ô kia lại nằm ngay trong vùng đất Đạo Tranh chứ không phải bên cầu treo, chúng ta bị gạt rồi” Kiếm Vô Ngân cười.

Kiếm Lôi Đình gật đầu: “Hiện giờ La Chinh đã lấy được ô Thanh Dương, Thái Bạch có thể thuận lợi tiến hành bước kế tiếp rồi nhỉ?”

Khi còn thăm dò vùng đất Đạo Tranh, mục tiêu của bọn họ là đi đến cuối vùng đất này và vượt qua cầu treo kia, tiếc là mãi mà vẫn không thành công.

Vũ Thái Bạch khẽ “ừ” rồi nói tiếp: “Chờ La Chinh ra rồi hẵng nói”

Mặc dù cả ba không tham gia vào Đạo Tranh lần này nhưng lại căng thẳng hơn cả lúc tự mình tham gia nữa.

Đặc biệt là Vũ Thái Bạch, có thể nói cảm xúc của hắn đã rơi xuống đáy vực khi trông thấy ác ma Đồ Ách.

Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ ra khả năng phá tan cục diện trước mắt.

Thế nhưng, một bước ngoặt bỗng xuất hiện trong lúc không còn khả năng nào, đó là sự xuất hiện đột ngột của sư nương.

Giây phút ấy, đến người điềm tĩnh như Vũ Thái Bạch cũng không kiềm được niềm vui sướng đến mức muốn hét lên.

Đúng là kỳ tích.

Bây giờ xem ra sư nương muốn lấy một số lợi ích từ chỗ cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Sau một nén nhang lao vùn vụt trong màn sương dày đặc, La Chinh có thể thấy những xiềng xích to lớn xuất hiện trước mắt thông qua kẽ hở của những sợi tóc.

Đó là một cầu treo khổng lồ!

Lê Lạc Thủy không hề ngừng lại, thoáng chốc đã vượt qua cầu treo và vào hang núi.

“Vù!”

Không lâu sau, La Chinh và La Yên cảm thấy như đang rơi xuống, bọn họ đã vào trong giếng sâu.

“A, bộ xương khô!”

La Yên nhìn bộ xương ngồi giữa giếng sâu với vẻ khẩn trương, bất chợt bắt lấy tay của La Chinh.

“Đừng sợ” Lê Lạc Thủy an ủi.

Bộ xương kia phát ra “tiếng cười” quái dị, hốc mắt trống rỗng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, tiếp đó lên tiếng: “Cô gái nhỏ, lão phu đã là thế này từ vô số năm trước rồi, ngươi chỉ hơn lão phu ở chỗ có thêm một lớp vỏ máu thịt thôi”

La Yên càng căng thẳng hơn, tay nắm chặt tay của La Chinh.

Lê Lạc Thủy lộ ra vẻ oán giận: “Lão Viên, tuy ông trúng nguyền rủa mòn thịt nhưng vẫn có thể biến ra cơ thể trong thời gian ngắn mà”

“Thôi được rồi” Bộ xương khô gật đầu.

Ngay sau đó, ánh sáng vàng nhạt bao quanh ông bắt đầu chập chờn.

Những kinh mạch được hình thành trên xương cốt của ông, lục phủ ngũ tạng cũng xuất hiện và tiếp nối nhau trong xương sườn, kế đó là bắp thịt và da…

Khoảng sau mười lần hô hấp, bộ xương kia biến mất, thay vào đó là một ông lão có gương mặt đầy nếp nhăn.

Dáng vẻ này vừa mắt hơn nhiều.

Lão Viên chợt lên tiếng: “Lúc vừa vào đây, ngày nào lão phu cũng phải biến ra một lớp da mới, thế nhưng nguyền rủa mòn thịt khiến lớp da ấy bắt đầu rạn nứt, bốc mùi tanh tưởi và thối rữa sạch bách chỉ sau mấy ngày. Mỗi lần mất lớp da cũ, lão phu lại biến ra lớp da mới. Người thường không thể chịu nổi nỗi đau đớn đó, nhưng mà lão phu đã trải qua nó mấy triệu lần!”

La Chinh không khỏi hít một hơi lạnh, lời nguyền rủa mòn thịt này quá ác độc.

“Sau đó lão phu hiểu ra rằng lớp da này chỉ là hàng rào trong mắt thế tục. Tuy lão phu chỉ là một bộ xương nhưng vẫn tốt hơn hàng triệu cái xác không hồn trên thế gian, bộ xương này cũng khiến ta thoải mái và tự do hơn!” Lão Viên thản nhiên nói với vẻ cởi mở.

“Xin… Xin lỗi!” La Yên cho rằng hành vi của mình làm Lão Viên bất mãn.

Nào ngờ Lão Viên lại xua tay: “Lão phu nói vậy thôi chứ đón khách bằng dáng vẻ xương khô đó thì không lịch sự lắm, không cần phải xin lỗi lão phu”

“Bản tâm của Lão Viên thật thấu đáo, xưa nay có vô số anh hùng nhưng không phải ai cũng nhìn thấu điều này” La Chinh chắp tay.

Lão Viên cười khà khà với La Chinh, kế đó quay đầu nói với Lê Lạc Thủy: “Lạc Thủy, con trai của La Tiêu nói năng êm tai hơn phụ thân nó nhiều!”

Lê Lạc Thủy mỉm cười: “Lão Viên, ông đã nghe thấy những gì ta và La Chinh đã nói trong vùng đất Đạo Tranh phải không?”

“Hai người nói gì hả? Sao ta nghe được?” Lão Viên lắc đầu như trống bỏi, có lẽ do xương cốt già yếu nên cái đầu ông phát ra tiếng rắc rắc.

“Chẳng lẽ Lão Viên muốn giả ngu à?” Lê Lạc Thủy không vui.

Lão Viên chú ý đến nét mặt của Lê Lạc Thủy bèn tỏ ra bất đắc dĩ: “Truyền thừa của lão phu là chiếc ô Thanh Dương kia thôi! Các người lấy được là có thể đi rồi. Lão phu có lối tắt này, có cần lão phu tiễn một đoạn không?”

“Đã đến nước này rồi, ông thật sự không muốn đối mặt hả?” Lê Lạc Thủy chất vấn Lão Viên.

Lão Viên im lặng hồi lâu rồi nói: “Thiên Phạn vực đó! Lão phu thật sự ghen tỵ lắm! Có điều phần thắng vẫn không lớn”

“Ông tu bản tâm tu đến thông suốt lắm mà lại mất đi chấp niệm và dũng khí thì có tác dụng cái rắm gì chứ!” Lê Lạc Thủy lạnh lùng mắng.

La Chinh và La Yên cảm thấy là lạ khi nghe mẹ mình mắng người ta.

Lão Viên nhìn La Chinh rồi lại nhìn La Yên, kế đó cười khổ: “Truyền thừa của lão phu chỉ có vậy thôi, Lạc Thủy muốn gì thì lên tiếng đi!”

Gương mặt Lê Lạc Thủy hiện vẻ “được như ý”, cười tủm tỉm nhìn sau lưng Lão Viên.

Một thanh kiếm dài màu đồng cổ đang cắm ở nơi đó.

Thanh kiếm này đã rất lâu đời, trước đây luôn được Lão Viên ôm trong lòng, ban nãy do Lão Viên biến ra cơ thể nên đã cắm nó ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận