Bách Luyện Thành Thần

Chương 3245: Cung vàng

Các cường giả thuộc sáu ngọn núi vừa mới rút về thành Bắc Huyền, đương nhiên không kịp bố trí pháp trậnHiện tại ai nấy chỉ có thể dùng hết mọi biện pháp để chống lại chín mặt trời trên kia.

Nhưng chín vầng mặt trời không ngừng phóng đại, độ nóng tỏa ra cũng càng lúc càng kinh khủng.

Thực lực của Tịnh Bình cao hơn vị cường giả núi Thái Minh kia, nhưng kết giới này vừa được bố trí xong, chỉ mới vài nhịp thở trôi qua mà nàng ta đã sắp sửa kiệt sức!

“Soạt…”

Kết giới vừa mới tạo ra không ngừng vặn vẹo, biến dạng, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

“Để ta!”

Một người thuộc núi Thái Tú cũng ra tay, biến ra một tấm vải lụa đen khổng lồ. Dải lụa này giống như bao phủ khắp không trung, che khuất hết tất cả ánh sáng.

Nhưng thời gian ông có thể kiên trì dường như còn ngắn hơn cả Tịnh Bình, chỉ qua năm nhịp thở, bề mặt tấm lụa đen đã bùng lên ngọn lửa, thiêu đốt hừng hực!

Tuy còn có những cường giả khác nóng lòng muốn thử, định đi lên tiếp sức, nhưng thời gian cho bọn họ thực sự không nhiều lắm!

La Chinh nhìn truyền tống trận, đã một lúc lâu như vậy mà truyền tống trận không chuyển được bao nhiêu người, các đệ tử Đạo Kiếm Cung tập trung xếp hàng ở phía Tây, mới chỉ đi về phía trước được khoảng mười trượng…

Theo tốc độ như vậy, một phần ba số người trong thành Bắc Huyền có thể rời khỏi đây đã là không tồi.

Vừa rồi các Thần Tướng còn khá bình tĩnh, chín mặt trời tuy lợi hại nhưng bọn họ vẫn ngăn lại được. Nhưng tình hình bây giờ, ngay cả Hồn Nguyên cảnh cũng có thể bị đốt thành tro bụi. Trong lòng các Thần Tướng đã hơi chùn bước, cũng muốn tiến vào truyền tống trận để trốn thoát!

“Đế Tuấn tiền bối, có phương pháp phá giải thần thông Cửu Dương Diệt Thế này hay không?” La Chinh hỏi.

Người hiểu bản thân nhất chính là bản thân, Đế Tuấn thân là tiên hoàng của tộc Kim Ô, hẳn là cũng vô cùng hiểu rõ về thần thông Cửu Dương Diệt Thế.

Ảo ảnh Đế Tuấn hiện ra, nhìn chín vầng sáng trên bầu trời.

Trong đôi mắt hẹp dài của ông dần dần hiện ra vẻ hoài niệm, hiếm lắm mới đáp lại một câu: “Đương nhiên có phương pháp phá giải thần thông Cửu Dương Diệt Thế, nhưng phương pháp mà ta biết, ngươi… không dùng được”

“Vậy người khác cũng được!” La Chinh lập tức nói.

Có lẽ thực lực của La Chinh không đủ, nhưng ở đây còn có rất nhiều sơn chủ và những cường giả như Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn.

“Bọn họ, cũng không được” Đế Tuấn khẳng định.

Nghe được đáp án này, La Chinh tức khắc nhíu mày.

Bản thân hắn không sợ lửa, nhưng những Bỉ Ngạn cảnh bên dưới thì thảm rồi…

La Chinh nhìn lướt qua, chạm phải ánh mắt Ân Nguyệt Hoàn, nàng nở một nụ cười gượng gạo với hắn.

Nàng biết La Chinh bận rộn, nên không nói chuyện với hắn.

Tới tình cảnh này, trong lòng Ân Nguyệt Hoàn vẫn ôm hy vọng đối với La Chinh.

Hắn có thể dựa vào sức mình để xoay chuyển tình hình cuộc chiến, có lẽ cũng có thể đối phó với ánh nắng mặt trời chói chang trên kia?

Những người từng đi theo La Chinh luôn có một sự tín nhiệm gần như vô điều kiện đối với hắn, dưới lòng tin mù quáng này, hắn và các đệ tử Đạo Kiếm Cung, cùng đám người Tô Khoan là bình tĩnh nhất.

“Thật sự không có cách nào sao?” La Chinh hỏi.

Đế Tuấn nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ căm hận, sau đó nói: “Đương nhiên còn có cách khác, nhưng cách này không nên tìm ta”

“Tìm ai? Nguyên Thủy Thiên Tôn sao?” La Chinh nhíu mày.

Đại chiến với tộc Kim Ô, Đế Tuấn đã giúp La Chinh rất nhiều, nhưng người mạnh nhất trong Văn Minh Chi Khí hẳn là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Không phải, là Hậu Nghệ” Đế Tuấn đáp.

“Hậu Nghệ?” Lúc ở trong thần miếu La Chinh đã gặp Hậu Nghệ, vị cường giả giương cung bắn vỡ vô số ngôi sao kia.

Đế Tuấn gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ không phục: “Trước đây hắn từng dựa vào Xạ Nhật Thần Cung bắn vỡ thần thông Cửu Dương Diệt Thế của ta…”

Nhắc tới việc này, trong giọng điệu của Đế Tuấn mang theo vẻ oán hận mơ hồ.

La Chinh có thể nghe ra dường như giữa Đế Tuấn và Hậu Nghệ có thù hận khá lớn.

Nhưng thù hận có lớn thế nào thì cũng là chuyện của hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trước.

Hiện tại La Chinh chỉ muốn xử lý chín mặt trời trên kia, gần như không chút trì hoãn, ý niệm đã chui vào thế giới trong cơ thể, nói chuyện với Nguyên Thủy Thiên Tôn một hồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng vô cùng tôn sùng Hậu Nghệ, bèn gọi Hậu Nghệ ra khỏi Văn Minh Chi Khí…

“Soạt…”

Ảo ảnh một người đàn ông tóc dài xuất hiện trên đỉnh đầu La Chinh, như vật trên đỉnh đầu La Chinh đã có hai cái đầu người, nhìn vô cùng kỳ lạ, nhưng dưới tình thế nguy cấp, không có mấy người để ý.

“Ồ, chín mặt trời kìa!”

Hậu Nghệ nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, nói với vẻ thích ý, Đế Tuấn ở bên cạnh hung tợn trừng mắt nhìn y một cái, khóe mắt đang run rẩy.

Trong văn minh số bảy mươi bảy, khi đó Đế Tuấn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Cửu Dương Diệt Thế giúp ông tung hoành Tinh Vực, lãnh đạo tộc Kim Ô bách chiến bách thắng, nhưng lại đụng phải tên khắc tinh Hậu Nghệ này.

Cho tới tận bây giờ, Đế Tuấn vẫn luôn xem trận chiến ấy là một nỗi sỉ nhục.

“Hậu Nghệ tiền bối, không biết ngài có biện pháp đối phó mặt trời trên kia hay không” La Chinh cung kính nói.

Những tiền bối trong Văn Minh Chi Khí không khó nói chuyện, dù sao từ sau khi thừa nhận La Chinh, vận mệnh của bọn họ đã buộc chặt với hắn.

Hậu Nghệ cười ha hả: “Dễ như trở bàn tay, thần thông Cửu Dương Diệt Thế này còn thua xa năm đó!”

“Cũng không kém bao nhiêu” Đế Tuấn lẩm bẩm một câu: “Hơn nữa hình thái phế vật của ngươi bây giờ, dễ dàng cái con khỉ!”

Chín mặt trời đang không ngừng phóng đại trước mắt quả thực không thua kém thần thông Đế Tuấn từng thi triển năm xưa là bao, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hậu Nghệ cũng không dùng bản thể thật, y cũng như Đế Tuấn, chẳng qua chỉ là một luồng khí hồn sống phụ thuộc vào Văn Minh Chi Khí.

Nhưng Hậu Nghệ vẫn tràn ngập tự tin, y hỏi: “La Chinh ngươi không sợ lửa sao?”

“Ta không sợ, nhưng Cửu Dương Diệt Thế quá mức cường đại, ta chưa chắc có thể chịu đựng” La Chinh đáp.

Hậu Nghệ nhẹ nhàng vung tay, Văn Minh Chi Khí trong cơ thể La Chinh chợt dao động, bên cạnh La Chinh hiện ra một thanh trường cung màu vàng, Hậu Nghệ nhún vai nói: “Vậy thì hơi phiền phức, bản thể của ta không thể giáng lâm, tuy có thể ban thần thông cho ngươi, nhưng thực lực của ngươi không đủ để tiêu diệt mặt trời ở khoảng cách này, ngoại trừ tới gần thì không còn lựa chọn nào khác”

“Tới gần chúng…”

La Chinh nhìn lên không trung, tuy rất tự tin với thân thể của mình, ít nhất hắn không bị ngọn lửa thương tổn. Nhưng chín vầng mặt trời này chính là thần thông do Đế Tuấn toàn lực thi triển, lửa thần Kim Ô bình thường không thể sánh bằng…

Vẻ do dự thoáng vụt qua trên gương mặt hắn, tình thế trước mắt như vậy, La Chinh gần như không có lựa chọn nào khác, chỉ nói: “Ta đi là được!”

“Vù!”

La Chinh giẫm lên lưng một con Thi Linh Kim Ô, bay thẳng lên không trung.

Thấy La Chinh phóng lên cao, trên mặt Cam Cao Hàn hiện lên vẻ khó hiểu: “La Chinh Thần Tướng, sao lại tiến lên?”

“Ta đi diệt những vầng mặt trời kia” La Chinh đáp.

“Ngươi đi?”

Lần này không chỉ Cam Cao Hàn mà ngay cả cường giả các núi cũng khó hiểu ra mặt.

Bọn họ đã biết La Chinh không sợ lửa thần Kim Ô, nhưng không sợ lửa không có nghĩa là có thể đối phó với chúng, hơn nữa đây còn là thần thông do Đế Tuấn đích thân giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận