Bách Luyện Thành Thần

Chương 3599: Số lượng

Những Bất Hủ cảnh ở đây lúc nào cũng giữ vững cảnh giác phóng thần thức ra ngoài. Trong đó Dực Vương là người nhạy bén nhất, cho dù là thứ nhỏ như ruồi muỗi đến gần cũng có thể nhanh chóng nhận ra đượcNhưng hai con quái vật đầu to kia lặng lẽ xuất hiện, thậm chí còn lặng yên không một tiếng động tha hai tên áo đen đi, điều này cực kỳ quái dị!

“Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc…”

“Cứu ta…”

Người áo đen tên Nhạc Nhi kia còn giữ được ý thức tỉnh táo, phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt. Ngoài tiếng kêu cứu ra, tiếng xương của hắn ta cũng kích thích màng nhĩ mọi người trong hoàn cảnh yên tĩnh nơi này.

Những người áo đen khác không nhịn được, bước tới định công kích con quái vật đầu to để cứu Nhạc Nhi.

“Dừng tay!”

Thủ lĩnh áo đen mắng.

“Nhưng Nhạc Nhi hắn…”

Một tên áo đen lo lắng nói. Nhạc Nhi là huynh đệ tốt nhất của hắn, sao có thể trơ mắt nhìn Nhạc Nhi bị cắn nuốt từng miếng một được.

“Ta nói không được qua đó” Thủ lĩnh áo đen nói như chém đinh chặt sắt.

Thân là thủ lĩnh tộc Dạ Nhân, người nào trong tộc hắn ta cũng có tình nghĩa, bây giờ tộc nhân ở trong miệng con quái vật ở cách xa có mấy trượng lại không cứu, chắc chắn không phải là hắn ta không muốn cứu mà là không cứu được.

Những người áo đen khác không nói tiếng nào.

Cho dù cách lớp áo choàng thật dày không thấy rõ biểu cảm trên mặt bọn họ, nhưng vẫn cảm nhận được trong lòng bọn họ không biết phải làm sao.

“Đây là thứ gì?” Huyết Lang thấp giọng hỏi. Hai tay gã đã hóa thành từng sợi tơ nhện nhỏ dài định tùy cơ ứng biến. Các thợ săn Bất Hủ nhiều nhất cũng chỉ có thể trà trộn vào Thượng Thanh Thiên, căn bản không hiểu rõ về Quỷ Quyệt và Ngọc Thanh Thiên.

“Đó cũng là Quỷ Quyệt, Quỷ Quyệt cấp Thù, thuộc về loại Giết chóc” Thủ lĩnh áo đen trả lời.

“Loại Giết Chóc… Có ý gì?” Huyết Lang lại hỏi.

“Phần lớn Quỷ Quyệt đều có mục đích của mình, ví dụ như con Quỷ Quyệt nhập vào người La Chinh, chỉ khi mục đích bị ngăn cản mới có thể phát động công kích, nhưng loại Giết Chóc thì khác, mục đích của chúng chính là tàn sát“ Thủ lĩnh áo đen nhỏ giọng giải thích rõ ràng, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi này!”

“Đi!”

Huyết Lang nói ra một chữ.

Ba thợ săn Bất Hủ lập tức đi nhanh về phía cánh cửa bên kia.

La Chinh nhìn qua có vẻ như đã khôi phục thần trí, dùng ánh mắt bình thản nhìn mọi người.

Con Quỷ Quyệt kia dùng tiếng kêu cảnh cáo bọn họ, để bọn họ rời đi hiển nhiên xuất phát từ lòng tốt. Có một phần lòng tốt kia đứng ra bảo đảm, cũng không đến nỗi… tổn thương La Chinh đúng không?

“Bảo trọng”

Nữ Oa cũng không để ý La Chinh có nghe thấy hay không, nàng xoay người nhanh chân rời đi cùng Phục Hy và những Bất Hủ cảnh khác.

Hai con quái vật đầu to cách mọi người mấy trượng, vẫn ở tại chỗ chậm rãi nhai nuốt hai tên áo đen kia. Bọn chúng ngược lại không có ý muốn nhào lên, chỉ dùng hai đôi mắt to lớn mà xấu xí nhìn chằm chằm mọi người.

Lúc bọn họ đi ngang qua người chúng, sống lưng mọi người ớn lạnh, lông toàn thân dựng ngược cả lên.

Ngoài cảm giác cực kỳ khó chịu mà Quỷ Quyệt mang đến cho mọi người thì còn có vẻ tàn khốc, cái loại khí tức tàn sát coi tất cả sinh mạng như cỏ rác ấy.

Ánh mắt của mọi người cũng không dừng lại trên người con quái vật đầu to mà là nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, tiến vào bên trong cánh cửa chắc hẳn sẽ an toàn.

Nhưng ngay khi bọn họ cách cánh cửa còn chừng ba bốn dặm, bên rìa những chiếc đĩa tròn lại hiện ra những cái đầu khổng lồ, số lượng lại còn hơn mười con!

Những con quái vật đầu to kia dường như đã thương lượng xong, sau khi leo lên từ bên rìa đĩa tròn thì bắt đầu tụ tập về trung tâm.

“Nhiều thế! Chít chít chít!” Đôi mắt đậu nành đen nhánh kia của Thắng Thiên Thử Vương cũng trừng thật to.

“Lao vào!” Đông Hoàng trầm giọng nói.

Một con Quỷ Quyệt bình thường bọn họ đã không đối phó được, ở đây lại có hơn mười con, hơn nữa theo như lời thủ lĩnh áo đen nói thì loại Giết Chóc nguy hiểm hơn Quỷ Quyệt bình thường nhiều.

Bọn họ không biết là có một cái đầu khổng lồ màu đen đang treo ngược ở phần đáy của chiếc đĩa tròn này.

Cái đầu màu đen kia cao hơn nghìn trượng, nó nhắm chặt hai mắt, có lẽ là đang ngủ say.

Mà ở trên cái cổ của cái đầu màu đen này, từng con quái vật đầu to dính liền vào nhau, nhìn qua giống như một chùm nho.

Những con quái vật đầu to kia đang không ngừng rụng ra khỏi cổ của cái đầu màu đen, sau khi rụng bọn chúng lập tức leo lên theo phần đáy của đĩa tròn, một đường leo lên phía trên đĩa tròn.

Mọi người đều cảm thấy cực kỳ không ổn, rối rít tăng tốc.

Những con quái vật đầu to kia nhìn có vẻ ngơ ngác, đầu to thân nhỏ, di chuyển cực kỳ chậm chạp. Nhưng khi bọn họ thực sự hành động tốc độ lại nhanh đến kinh người!

Xông lên phía trước nhất là đám người áo đen kia, bước chân tạo thành từng tàn ảnh, tốc độ bậc này chỉ trong chớp mắt là có thể chui về bên trong cánh cửa.

Mắt thấy những người áo đen này cách cánh cửa còn hơn mười trượng, những con quái vật kia bỗng nhiên biến thành những bóng đen, lặng yên không tiếng động bay vút qua.

“Tránh ra!” Thủ lĩnh áo đen hô to.

Nhưng đã quá muộn.

Dù người phía sau đã dừng bước lại, nhưng căn bản không thấy rõ con quái vật đầu to kia tấn công như thế nào.

Bốn người áo đen đang chạy thì biến mất…

“Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc…”

Chờ đến khi mọi người kịp phản ứng, bốn con quái vật đầu to đã dừng lại ở cách đó không xa chậm rãi nhai nuốt người áo đen trong miệng, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng bọn chúng, kèm theo đó là tiếng rên rỉ thống khổ của người áo đen.

Những con quái vật đầu to ở phía xa vẫn bò chậm rì rì.

Tập quán của những con quái vật đầu to này cực kỳ quái dị, bọn chúng cũng không nóng lòng phát động công kích, nếu ngươi không chạy trốn, bọn chúng chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người.

“Thủ lĩnh, làm sao đây…” Một tên áo đen nghẹn ngào nói.

Tộc Dạ Nhân không phải là không biết gì về Quỷ Quyệt.

Năng lực đặc biệt nhất của bọn họ phải thi triển trong Ám Vực, cho dù là Quỷ Quyệt cường đại nhất bọn họ cũng có đủ sức ứng phó.

Nhưng ở ngoài Ám Vực, thực lực của bọn họ còn không bằng những Bất Hủ cảnh khác.

“Lui về” Huyết Lang đột nhiên nói.

“Sợ rằng không còn cơ hội lui về nữa rồi, chỉ có thể liều thôi, mọi người…” Đông Hoàng đang nói, Huyết Lang đã chỉ về phía trước cách đó không xa, mười mấy con quái vật đầu to đang leo lên bên rìa mâm tròn từ từ đến gần cánh cửa.

Dưới tình huống như vậy mà liều mình xông lên, kết quả chỉ có toàn quân chết sạch.

“Lùi” Phục Hy nói.

Chẳng ai ngờ được trong thời gian ngắn đã bị cuốn vào cục diện nguy nan như vậy. Nơi này còn nguy hiểm hơn con đường Than Khóc nhiều!

“Những con quái vật đầu to này rất kỳ quái, động tác của mọi người đừng nhanh quá, từ từ lùi về phía sau!” Nữ Oa bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.

“Lùi về phía sau có ích lợi gì? Không phải cũng chết à!” Một tên áo đen bị kích động kêu lên.

“Kỷ Thân! Im miệng!” Thủ lĩnh áo đen lại mắng.

“Đều do ngươi muốn theo vào mới khiến chúng ta rơi vào tuyệt cảnh! Muốn lùi thì các ngươi lùi đi, thứ cho ta không theo hầu được!”

Tên áo đen được gọi là Kỷ Thân kia vừa dứt lời, bèn móc trên người ra một viên đá màu vàng “rắc“ một cái bóp vỡ, trong viên đá màu vàng lóe ra một chùm tia sáng màu vàng, tia sáng này nhanh chóng hội tụ trên hai chân hắn.

Đây là đá Thần Hành, có thể tăng tốc độ lên cực nhanh trong thời gian ngắn.

“Vèo”…”

Sau đó Kỷ Thân lập tức hóa thành một luồng sáng chạy thẳng tới cửa.

Mặc dù tốc độ di chuyển của hắn tăng lên hơn ba lần, nhưng ngay trên đường xông về phía cánh cửa, lại đồng thời có bảy con quái vật đầu to dùng tốc độ nhanh hơn vây hắn ở chính giữa.

“Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc”..”

Bảy con quái vật đầu to xếp thành một vòng tròn phát ra tiếng nhai, Kỷ Thân nhanh chóng bị chia ra xơi tái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận