Bách Luyện Thành Thần

Chương 3557: Người cản đường

Mỗi sinh linh có thể tiến vào Thượng Thanh Thiên đều có bản lĩnh đặc biệt. Chẳng có gì kỳ lạ khi Phục Hy và Nữ Oa nắm giữ bản lĩnh mà văn minh Nguyên Linh chưa bao giờ nắm giữ đượcGiới Ngôn đưa tay ra vạch một cái vào không trung, đánh dấu một khu vực ở phía Bắc của Thái Thanh Thiên và nói: “Bọn họ đã tiến vào vùng đất phía Bắc thì nhất định sẽ đi qua nơi này”

A Hỏa nhìn chăm chú: “Địa bàn của tộc Á Không”

“Như thế này là sao?” Lôi Sát hỏi.

“Phái người đi dọa sinh linh Á Không. Như vậy, khu vực này sẽ hoàn toàn bị phong cấm” Giới Ngôn chậm rãi nói. “Nếu như sinh linh Á Không đóng kín vùng không gian này thì đường tiến vào vùng đất phía Bắc chỉ còn con đường đi qua khe núi Tử Phong”

Nghe Giới Ngôn nói như vậy, A Hỏa nghiêng đầu tính toán trong lòng và nói: “Khe núi Tử Phong sắp nổi gió rồi?”

“Đúng” Giới Ngôn vẫn dùng giọng nói không có chút tình cảm nào đáp.

“Đúng, chín mươi chín ngày được tính là một tuần. Một tuần này trôi qua thì gió sẽ bắt đầu nổi lên”

“Nếu gió bắt đầu thổi thì bọn họ sẽ bị kẹt tại khe núi Tử Phong. Mặc dù La Chinh lợi hại nhưng khi đối mặt với vô số dị tộc trong Thái Thanh Thiên vây đánh thì e là hắn cũng lành ít dữ nhiều” Mắt A Hỏa dần dần sáng lên.

“Ha ha ha ha…” Giới Ngôn cười to.

“Các ngươi có đắc ý thì cũng đừng có cười đáng sợ như thế được không?” Lôi Sát không nhịn được nữa bèn nói.

Không chỉ một mình Giới Ngôn, một số tộc nhân của tộc Nguyên Linh dùng cách biểu đạt tình cảm của chúng khiến Lôi Sát cảm thấy rất khó chịu.



Bên cạnh núi Song Kế có một con đường rộng lớn. Con đường này nối liền với vùng đất phía Bắc của Thái Thanh thiên, được dị tộc xưng là đường núi Lặng Im.

Đường núi Lặng Im này vô cùng an toàn, chỉ cần tuân thủ đúng quy tắc của nơi này thì sẽ không bị công kích, cũng chẳng gặp bất cứ nguy hiểm nào. Đúng như cái tên đường núi Lặng Im, khi đi qua con đường này thì phải tuyệt đối giữ im lặng, không được phát ra bất cứ âm thanh nào. Im lặng là quy tắc lớn nhất ở nơi này.

Bên trong đường núi Lặng Im có những sinh linh lớn chừng một nắm tay trôi lơ lửng trong không trung. Những sinh linh này có ngoại hình giống con sứa, nhìn qua giống như những cục bông, nhẹ như không có gì. Chúng thường phiêu đãng khắp các ngõ ngách trong đường núi Lặng Im. Những sinh linh màu trắng giống bông này chính là sinh linh của tộc Á Không.

Trí tuệ của tộc Á Không cực thấp, chúng coi không gian là thức ăn, chưa bao giờ liên hệ với bên ngoài. Bên ngoài cũng rất khó bắt giữ hoặc can thiệp đến chúng nó. Thậm chí còn có người khẳng định bản thân tộc Á Không không phải là sinh linh. Chúng là một loại hình thái khác của không gian.

Khuyết điểm lớn nhất của tộc Á Không chính là nhát gan, nếu có tiếng động lớn quấy rầy tới chúng thì tộc Á Không sẽ lập tức biến đổi hình thái từ cục bông thành không gian. Hình thái không gian của chúng không hề đáng yêu. Hình thái không gian đặc biệt kia ép lại với nhau, đã từng ép rất nhiều sinh linh của dị tộc thành đống thịt nhão. Chỉ có một số ít người còn sống sót đi ra khỏi đường núi Lặng Im sau khi chọc giận tộc Á Không.

Sau khi Giới Ngôn hạ lệnh, có sáu kẻ dị tộc đi vào trong đường núi Lặng Im. Bọn họ duy trì trạng thái im lặng tuyệt đối, nhanh chóng lướt qua đường núi Lặng Im. Cứ cách một đoạn là bọn họ lại đặt một ống tròn màu bạc trên mặt đất, không biết đã đặt bao nhiêu cái trên đường đi.

Sau khi sáu người này đi đến cuối đường núi Lặng Im, tên dị tộc cầm đầu dùng tay ấn nhẹ vào phần đuôi của ống tròn, ống tròn màu bạc đột nhiên phát ra một tiếng rít chói tai.

“Vèo…”

Trong phạm vi hơn mười dặm của đường núi Lặng Im đang cực kỳ yên tĩnh, bỗng nhiên một tiếng rít lớn truyền ra.

“Vù vù vù…”

Một cục bông trắng đang bay phía trên ống tròn màu bạc đột nhiên rung lên một chút, thân thể dạng cục bông đột nhiên giãn nở ra hóa thành một mảnh không gian màu trắng ngà trải rộng ra xung quanh gấp mười lần, nghìn lần, triệu lần…

Một không gian màu trắng cực lớn trải rộng ra xung quanh. Không gian trải rộng kia lập tức đâm vào người sáu tên dị tộc, khiến họ bị đụng bay ra ngoài. Cùng lúc đó, ống tròn màu bạc xếp trong đường núi Lặng Im cũng phát ra tiếng rít. Đường núi Lặng Im vốn vô cùng yên tĩnh, nay lại trở nên cực kỳ ầm ĩ. Gần như tất cả sinh linh của tộc Á Không đều bị quấy nhiễu, thân thể của chúng bắt đầu giãn nở, hóa thành hình thái không gian của bản thân.

Các không gian lớn ép lại, dung hợp với nhau, nhìn qua giống như vô số “bong bóng” đang chồng lên nhau hình thành một cái màn kỳ lạ màu vàng kim. Sáu tên dị tộc kia lồm cồm bò dậy, trong lòng họ cảm thấy rất sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này. Nếu bây giờ sáu người còn bên trong đường núi Lặng Im thì có lẽ đã bị những bong bóng không gian này ép thành thịt vụn.

Tộc nhân của tộc Á Không bị kinh hãi sẽ biến thành trạng thái như thế này, duy trì khoảng một tháng. Nói cách khác, đường núi Lặng Im sẽ bị đóng kín trong vòng một tháng. Coi như nhiệm vụ mà Giới Ngôn giao cho bọn họ đã hoàn thành.



“Rào rào rào…”

Thiên Nhãn Nham Đằng chui ra khỏi mặt đất như rắn, sau đó lại chui vào lòng đất. Tầng đất dọc đường đi đều bị nó phá hỏng. La Chinh quan sát phía trước thông qua “thiên nhãn”, lông mày của hắn nhíu chặt lại.

Năng lực di chuyển của Thiên Nhãn Nham Đằng rất lợi hại, quả thực tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng những tên dị tộc kia cũng không hề chậm. Chỉ trong thời gian ngắn, số lượng dị tộc tụ tập càng lúc càng nhiều. Những kẻ dị tộc này bám ở phía sau nhưng không thể đuổi kịp trong chốc lát được. Thế nhưng nếu đám người La Chinh gặp phải cảnh bị ngăn trở thì sẽ hình thành thế vây kín…

“Còn bao lâu nữa mới tới vùng đất phía Bắc?” La Chinh hỏi.

Nữ Oa tính toán một chút rồi đáp: “Không xa, chắc hẳn còn mấy trăm nghìn dặm nữa. Chỉ cần đi qua đường núi Lặng Im là ổn rồi”

“Vậy thì tăng tốc đi” La Chinh nói với Thiên Nhãn Nham Đằng.

Nó phàn nàn với La Chinh: “Đã là tốc độ tối đa rồi!”

La Chinh chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, Thiên Nhãn Nham Đằng khẽ run lên, điên cuồng ép sức mạnh của bản thân để tăng tốc độ lên hai phần. Nhưng lúc Thiên Nhãn Nham Đằng tăng tốc vọt tới thì “rầm” một tiếng, nó va chạm với một bức tường không gian vô hình.

Đám người La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa bị tác động của quán tính cũng đụng mạnh vào bức tường không gian.

Theo lý thuyết, dựa vào năng lực cảm nhận cường đại của đám người này, không thể có chuyện họ không phát hiện ra phía trước có tường không gian. Bây giờ, cả đám đụng vào bức tường này mà chẳng kịp đề phòng gì.

Nhưng tất cả những người ở đây đều là Bất Hủ cảnh, chỉ va chạm một chút thế này cũng không ảnh hưởng gì. Lúc La Chinh đứng vững, hắn nhướng mày đưa hai tay ra vỗ về phía bức tường không gian.

“Xoảng!”

Bức tường không gian lập tức vỡ vụn. Bức tường không gian vừa bị đập nát thì một bóng người giống như ảo ảnh xuất hiện trước mặt La Chinh một cách quỷ dị. Người này là một Bất Hủ cảnh tới từ Bình Dịch Thiên.

La Chinh không hề do dự đấm về phía người kia một cái. Trong Thái Thanh Thiên, chắc hẳn không có ai đỡ được một cú đấm của hắn, dù là Bất Hủ cảnh. Không ngờ đối phương chẳng hề tránh né mà còn đánh về phía La Chinh một chưởng.

“Muốn chết?” La Chinh nghĩ thầm.

Khi cú đấm và chưởng kia va chạm với nhau, hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay của đối phương mềm nhũn, cú đấm này không có chút sức mạnh nào!

“Ha ha…”

Người kia gượng cười, toàn bộ thân thể lại tản ra thành từng sợi tơ, bọc quanh thân thể La Chinh từ trên xuống dưới. Hắn muốn giãy giụa, nhưng những sợi tơ này vừa mảnh vừa mềm và lại chẳng kéo đứt được…

Cùng lúc đó, trên mặt đất lại xuất hiện hai người. Hai người này có bề ngoài giống nhau như đúc, có vẻ là sinh đôi. Bọn họ đều là Bất Hủ cảnh!

Hai bọn họ đứng đối diện nhau, hai tay nắm lấy nhau, trong lồng ngực hiện ra một lỗ tròn màu đen. Lực hấp dẫn của lỗ tròn kia rất lớn, nó hút La Chinh xuống bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận