Bách Luyện Thành Thần

Chương 2972: Cấm khu của gió

Dung dịch Phong Thạch không phải thứ bền chắc không thể phá vỡ, vả lại nó chỉ phân tán một lớp rất mỏng ở sau lưng La Chinh, nếu một vật có lực xuyên thấu cực mạnh thì vẫn có thể xuyên qua nóKhi ánh sáng xanh bắn về phía mình, tính cảnh giác trong lòng La Chinh trỗi dậy. Song hắn lại đang bị cơn lốc quấn lấy, dù thi triển thân pháp cũng khó mà di chuyển linh hoạt trong cơn lốc, căn bản không thể tránh khỏi.

“Dung dịch Phong Thạch, ngưng!”

Bởi hiện giờ hắn không tránh được nên vẫn chỉ đành đón đỡ.

Dung dịch Phong Thạch vốn phân tán ở phần lưng nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một cụm lớn chừng miệng chén, giống như một vết bớt ở sau lưng La Chinh.

Sau khi dung dịch Phong Thạch ngưng tụ, lực phòng ngự cũng tăng lên gấp bội!

“Nàng nhắm vào giữa lưng!”

Tâm niệm của La Chinh khẽ động, dung dịch Phong Thạch lớn chừng miệng chén đã hội tụ ở giữa lưng.

“Oành!”

Một mũi tên trúng mục tiêu, ánh sáng màu xanh thẳm bao bọc La Chinh bên trong.

Trên mặt Yêu Ẩm và Lăng Đạc lộ vẻ vui mừng, bọn họ không tin La Chinh mạnh đến mức ngay cả cung Thiên Nam cũng có thể đón đỡ được.

Khi ánh sáng tản đi, La Chinh lại xuất hiện một lần nữa.

Nụ cười tươi rói lập tức đông cứng trên mặt Yêu Ẩm và Lăng Đạc, trong hai đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu, nghi ngờ và khiếp sợ.

“Chuyện này…”

Trong phút chốc, Lăng Đạc không nói lên lời.

Cung Thiên Nam là năng lực mạnh nhất của Lăng Đạc, không có cái thứ hai.

Hơn nữa, tín vật Bỉ Ngạn hùng mạnh ấy mỗi lần sử dụng đều phải trả một cái giá cực lớn, nếu không phải họ không thể làm gì được La Chinh thì Lăng Đạc đã chẳng cân nhắc đến việc sử dụng cung Thiên Nam.

Vậy mà ngay cả đòn sát thủ mạnh nhất của mình vẫn bị tên đó đón đỡ được, hắn thật sự chưa bước vào Hồn Nguyên cảnh à?

“Khụ khụ…”

La Chinh ho khan, phun ra một đống máu màu vàng.

Búng máu bay loạn giữa không trung, nhanh chóng tản ra.

Dung dịch Phong Thạch ngưng tụ thành một khối cuối cùng vẫn đỡ được mũi tên kia, nhưng lực xuyên thấu của mũi tên quá mạnh mẽ, La Chinh cũng bị chấn động dẫn đến nội thương, thế giới trong cơ thể rung chuyển không ngừng.

Cũng may vết thương cỡ này không tính là quá nặng, có thể khôi phục trong nháy mắt.

Nhưng cơn lốc không ngừng, hắn vẫn là cái bia mặc cho bọn họ xẻ thịt, nếu lại có mấy mũi tên như thế bắn tới thì e là mọi việc không đơn giản như vậy nữa.

Chuyện La Chinh có thể nghĩ tới, Yêu Ẩm và Lăng Đạc cũng có thể nghĩ tới.

“Sao Thiên Cung lại có một tên yêu nghiệt như vậy…” Yêu Ẩm trầm giọng nói.

Sau khi Lăng Đạc tiêu hóa hết nỗi khiếp sợ trong nội tâm, vẻ mặt nàng ta càng cố chấp hơn. Nàng ta khẽ kéo cung Thiên Nam, lại có thêm một mũi tên nhọn màu xanh lam đặt trên dây cung: “Ngươi có thể đỡ được một mũi tên, nhưng còn mũi tên thứ hai, thứ ba thì sao?”

Thiên Cung và Kim Ô bây giờ đã như nước với lửa, mà Phượng Nữ lại cực kỳ ghét tên nhóc này. Nếu để mặc cho hắn phát triển, chỉ sợ ngày sau hắn sẽ trở thành mối họa lớn nhất của tộc Kim Ô. Lăng Đạc đã bất chấp tất cả, dù có phải trả cái giá vượt quá dự tính, bây giờ nàng ta cũng nhất định phải giết chết hắn!

La Chinh bị cuốn đi trong cơn lốc, hắn lau máu tươi trên miệng rồi cười nói: “Tới nữa đi, ta cũng muốn biết mình có thể đỡ được mấy mũi tên”

Dung dịch Phong Thạch có thể chuyển động theo suy nghĩ, cho dù Lăng Đạc bắn về phía nào, La Chinh cũng có thể ngăn cản, nhiều nhất là bị chấn thương mà thôi. Đến khi cơn lốc dừng lại, đương nhiên hắn có thể lật ngược từ thế bị động thành chủ động.

Thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của La Chinh, Lăng Đạc ngược lại hơi thiếu tự tin. Nếu hắn thật sự có thể đỡ được toàn bộ thì sao?

“Lăng Đạc, dùng hai mũi tên, một cái bắn vào đầu, một cái bắn vào đan điền” Yêu Ẩm bỗng nhiên đề nghị.

Yêu Ẩm không biết rõ nguyên lý hoạt động của dung dịch Phong Thạch, nhưng nàng ta biết La Chinh có thể ngăn được mũi tên thứ nhất thì cũng có thể ngăn được mũi tên thứ hai. Cơn lốc chỉ có thể thổi trong thời gian một nén nhang, gió ngừng thì kẻ phải chạy trốn sẽ chính là bọn họ.

Bây giờ họ chỉ có thể dốc hết toàn lực, gắng sức đánh một trận.

Lăng Đạc gật đầu, ngón tay lại chạm nhẹ lên dây cung, một mũi tên màu xanh sẫm liền hiện ra.

Trong cơn lốc, năng lượng phóng ra chảy xuôi theo chiều gió…

Một tộc nhân Ly Uyên cũng bị cuốn lên trời, thấy cảnh tượng bên trong màn sương đen thì con ngươi trợn tròn xoe. Gã hoàn toàn không ngờ được có người vẫn chiến đấu được trong cơn lốc chết tiệt này.

La Chinh thấy Lăng Đạc dùng tới hai mũi tên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Xem ra trông cậy vào dung dịch Phong Thạch ngăn chặn công kích của Lăng Đạc hơi không thực tế rồi…

“Ngươi cũng có lúc sợ hãi kia đấy” Yêu Ẩm chú ý tới biểu cảm của La Chinh.

La Chinh khẽ thở dài: “Thôi, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, đối phó với các ngươi thì không nên nương tay”

“Sư tử vồ thỏ? Ngươi sẽ không cho rằng mình là con sư tử kia đấy chứ?” Mắt Lăng Đạc híp lại, hai mũi tên đã nhắm vào đầu và bụng La Chinh. Với thực lực của nàng ta, ở khoảng cách này nàng ta chưa bao giờ thất bại.

Sing linh có khả năng chiến đấu trong cơn lốc cũng chỉ có vài chủng tộc bay được như Thần Sào Nữ Yêu, cho dù La Chinh còn có đòn sát thủ gì thì cũng khó mà uy hiếp tới bọn họ, cho nên Yêu Ẩm và Lăng Đạc cũng không hoảng hốt.

Ngay giây phút Lăng Đạc buông dây cung, trên đỉnh đầu La Chinh bỗng hiện ra một khối cầu hình thoi.

Sức mạnh Bỉ Ngạn của khối cầu hình thoi này không hề mạnh, nhưng ngay sau đó từ trong khối cầu hình thoi hiện lên một chiếc lông chim màu xanh.

Lông chim tựa như được điêu khắc mà thành, trông rất sống động.

Nháy mắt khi chiếc lông chim này hiện lên, đôi cánh khổng lồ màu xanh bỗng xuất hiện sau lưng La Chinh.

Ảo ảnh đôi cánh rộng lớn hơn nghìn mét chợt lóe lên rồi biến mất…

Có điều, chỉ thoáng liếc thấy cảnh này, Lăng Đạc và Yêu Ẩm lại có thể cảm nhận sự mạnh mẽ của nó một cách vô cùng chân thật. Loại mạnh mẽ đó không phải là chênh lệch giữa thực lực mà là chênh lệch giữa bản năng, là chênh lệch khi kẻ cấp dưới đối mặt với cấp trên!

Tộc Kim Ô là vương giả của các loài chim, thế gian này có thứ gì khiến bọn họ sợ hãi đến vậy?

Trong phút chốc, hai mũi tên của cung Thiên Nam đã bay tới. Nhưng lúc chỉ còn cách La Chinh trong gang tấc, La Chinh bỗng nhiên lắc mình, đón gió bay lên, dễ dàng tránh được hai mũi tên. Sau đó cả cơ thể hắn chợt dừng lại giữa không trung!

Mặc dù Lăng Đạc, Yêu Ẩm có thể đón gió bay lượn nhưng bọn họ chỉ có thể bay theo chiều gió và điều khiển phương hướng chứ không thể đi ngược gió, càng không có cách nào đứng lơ lửng sừng sững trong gió. Phải biết rằng, cơn lốc này có sức mạnh mấy nghìn thần quân lực đấy!

Bởi vì La Chinh bất ngờ dừng lại giữa không trung, hai nữ yêu bị gió cuốn như đang dùng tốc độ cực cao đâm vào La Chinh.

Bọn họ không có thời gian phản ứng, cũng không kịp điều chỉnh phương hướng của mình. Trong hai đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoàng bất an phản chiếu mũi nhọn trường kiếm của La Chinh.

La Chinh rút kiếm, chém từ trái qua phải.

Hai nữ yêu đã bay ngang qua La Chinh.

Trong nháy mắt, Yêu Ẩm và Lăng Đạc đã bay ra ngoài ba dặm. Bọn họ vẫn duy trì động tác cũ, trên mặt vẫn đọng lại vẻ khiếp sợ khó tin.

“Phụt…”

Trên cần cổ trắng nõn của họ xuất hiện hai vệt máu đỏ tươi, đầu của cả hai đã chia lìa với thân thể.

Cơn lốc thổi qua, thân thể cứng ngắc không thể giữ thăng bằng, đầu và thân thể càng lúc càng bay xa nhau.

“Ào ào ào ào…”

Cơn lốc vẫn thổi điên cuồng như cũ.

La Chinh đứng sừng sững tại chỗ, mặc cho cơn lốc cuốn trên người mình.

Trên người hắn mơ hồ bao phủ một lớp màng vô hình, lúc cơn lốc cuốn màn sương dày đặc thổi về phía hắn sẽ tách ra một cách hết sức tự nhiên, tựa như thân thể của hắn chính là cấm khu của gió, bọn chúng căn bản không dám quấy rầy đến La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận