Bách Luyện Thành Thần

Chương 3208: thành Bắc Huyền

La Chinh lưu loát viết Chân Ngộ Thiên xong xuôi, cẩn thận gấp lại rồi tiến đến tầng một tìm Phượng Ca, đặt nó vào tay nàng“Đây là cái gì?” Phượng Ca hỏi.

La Chinh mấp máy môi, truyền âm cho Phượng Ca: “Là toàn bộ Chân Ngộ Thiên”

Nghe nói như vậy, mắt Phượng Ca run lên một chút, quả nhiên La Chinh đã dịch ra toàn bộ!

Nếu là trước đây, Phượng Ca sẽ càng thêm kinh ngạc, nhưng ở bên cạnh La Chinh lâu, trong lòng lại có cảm giác đương nhiên…

“Chân Ngộ Thiên này vốn là của Thái Nhất Thiên Cung, ta chỉ dịch ra mà thôi, nên để phụ thân ngươi truyền cho kiếm giả khắp thiên hạ” La Chinh nói.

Phượng Ca mím môi, cất Chân Ngộ Thiên cẩn thận.

Nàng là con gái Đông Hoàng, hiện tại Thái Nhất Thiên Cung gặp nạn, không thể nấp ở hậu phương, nhưng trước khi tới Kỳ Bắc Châu, nàng phải quay về Thái Đích Cung một chuyến.

La Chinh giao phó Chân Ngộ Thiên xong, lại chuẩn bị một chút, sau đó cùng Tà Thần xuất phát đi tới Long thành.

Từ lâu trong quá khứ, Long Thành đã là nơi náo nhiệt bậc nhất.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, Long thành có vẻ quạnh quẽ, dù là trong thành hay ngoài thành đều là như vậy.

Phần lớn Thái Nhất Vệ đều tập trung tại Sơn Hà bảo lũy, lúc Kim Ô tấn công Sơn Hà bảo lũy, vô số Thái Nhất Vệ liều chết chống cự, cuối cùng thương vong thảm trọng.

Các kỳ chủ, minh chủ ngoài Long Thành muốn trở thành Thái Nhất Vệ đều cần phải trải qua tầng tầng thử thách.

Nhưng mấy ngày nay, Long thành đột nhiên sửa đổi quy tắc: Chỉ cần lập chiến công nhất định thì sẽ tự động thăng chức thành Thái Nhất Vệ!

Đối với rất nhiều người thì đây là cơ hội ngàn năm có một, trong lúc nhất thời, các minh chủ, kỳ chủ đều dẫn người dưới cờ của mình xông lên chiến trường, cho nên chỉ có lác đác mấy người ở lại ngoài Long thành.

Lúc đi ngang qua Long thành, La Chinh vốn muốn thăm hỏi những người đồng đội tại Đạo Kiếm Cung trước đây, bất ngờ phát hiện bọn họ đã rời khỏi Long thành.

Ngay cả những người thực lực không mạnh cũng bị điều đi chiến đấu, lần này Thái Nhất Thiên Cung đã gặp phải rắc rối lớn.

Sau khi tới Ẩn Long Các của Long thành, La Chinh và Tà Thần cùng trình ra kiếm vàng của mình, vài tên Thái Nhất Vệ tiến lên kiểm tra dấu ấn trên kiếm, sau đó dẫn bọn họ đi tới một truyền tống trận, thông qua truyền tống trận đi thẳng tới Kỳ Bắc Châu.



Tuy Kỳ Bắc Châu giáp với Trung Thần Châu, nhưng dân cư trong đó thưa thớt hơn rất nhiều.

Trong một châu rộng lớn như vậy nhưng chỉ có mười sáu tòa thành, mà số dân cư của mười năm tòa thành trong đó cộng lại chỉ bằng một thành thị hạng trung bên cạnh Minh hồ.

Cả Kỳ Bắc Châu chỉ có một tòa thành lớn, tên là thành Bắc Huyền.

Bởi vì chiến sự cho nên những người bình thường trong thành Bắc Huyền đã sớm rút về Trung Thần Châu.

Hiện tại thành Bắc Huyền đã sắp bị Thái Nhất Thiên Cung trưng dụng làm cứ điểm, trong đó đã bị Thái Nhất Vệ chiếm đóng.

La Chinh bước ra khỏi đường hầm không gian, đã tới thành Bắc Huyền.

Xung quanh có rất nhiều Thái Nhất Vệ tới lui vội vàng, ngoại trừ Thái Nhất Vệ còn có đông đảo Bỉ Ngạn cảnh, dựa vào khí tức có thể phán đoán ra một phần lớn người ở đây chỉ mới tới Bỉ Ngạn cảnh Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên…

Sắc mặt mọi người đều nặng nề và nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Cho dù trong thành Bắc Huyền không hề có mùi máu tươi, nhưng không khí áp lực của chiến tranh vẫn quanh quẩn trong lòng mỗi người.

“Đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng, mời đi bên này” Một Thái Nhất Vệ năm sao chắp tay nói với La Chinh và Tà Thần.

Vùng đất Kiếm Đỗng có địa vị rất cao tại Thái Nhất Thiên Cung, kẻ yếu nhất cũng từng tới Dục Giới, mà ngay cả Thái Nhất Vệ năm sao cực kỳ mạnh mẽ cũng không thể đi tới Dục Giới… Nếu có một Thái Nhất Vệ đến Dục Giới thì đương nhiên sẽ được đề cử đi tới Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Cho nên lúc ở trước mặt người của vùng đất Kiếm Đỗng, Thái Nhất Vệ vẫn luôn tỏ ra kính cẩn lễ độ.

Dưới sự dẫn đường của Thái Nhất Vệ, nhóm người La Chinh đi qua nửa tòa thành, tới trước mặt một lầu các trống trải.

Đã có một nhóm đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng tập trung trong lầu các, ước chừng hơn hai mươi người, La Chinh còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trong đó, sau khi được Hà Trì động viên, rất nhiều đệ tử đã đi thẳng tới đây.

“La Chinh huynh!”

“La Chinh huynh!”

“…”

Vài đệ tử tầng một lập tức chào hỏi La Chinh, các đệ tử tầng hai lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, cũng không tỏ thái độ gì.

Dù sao La Chinh cũng tiến bộ quá nhanh, tuy đã đánh bại Trịnh Song Kỳ nhưng cũng không thể khiến toàn bộ đệ tử tầng hai tâm phục khẩu phục.

Phần lớn các đệ tử tầng một đều đã tới Thập Tứ Trọng Thiên, nhận được kết tinh linh hồn ở thành Vạn Linh, lại lấy được kha khá lợi ích thông qua vài chủng tộc Bỉ Ngạn, cảm thấy hết sức chấn động trước thủ đoạn của La Chinh ở Bỉ Ngạn, trong lòng cũng tràn ngập cảm kích đối với hắn.

Thái Nhất Vệ sắp xếp cho nhóm người La Chinh và Tà Thần xong thì lập tức rời đi.

La Chinh cũng không biết chiến sự trong Kỳ Bắc Châu như thế nào, nhưng nếu đã đến thành Bắc Huyền thì cứ chờ ở đây là được.

Tuy nhiên điều khiến La Chinh bất ngờ chính là lần này hắn phải chờ tới sáu bảy canh giờ.

Thỉnh thoảng sẽ có Thái Nhất Vệ dẫn đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng vội vàng đi tới nơi này rồi lập tức rời đi, nếu có người lôi kéo những Thái Nhất Vệ này lại hỏi sắp xếp thế nào thì bọn họ đều trả lời không biết.

La Chinh và Tà Thần lại rất bình tĩnh, chỉ khoanh chân ngồi tại vị trí của mình, không nói một lời.

Hơn mười canh giờ trôi qua, mãi cho đến buổi sáng hôm sau, các đệ tử tầng một, thậm chí cả tầng hai đều không kiềm chế nổi nữa.

“Chúng ta hưởng ứng Hà Trì tiền bối đến Kỳ Bắc Châu giết Kim Ô, lại bị lãng phí thời gian ở đây, làm vậy là có ý gì?”

“Còn nói chiến sự ở Kỳ Bắc Châu căng thẳng, ta thấy bọn họ nhàn hạ cực kỳ, không cần đến chúng ta…”

“…”

Vài tên đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng kêu gào ầm ĩ.

Đúng lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn dẫn theo vài tên Thái Nhất Vệ năm sao tiến vào lầu các.

Người đàn ông này để đầu đinh, lông mày như mũi tên, đường nét trên mặt tỏa ra sát khí đằng đằng, đây là sát khí được trui rèn từ trong giết chóc, các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng tuy thực lực mạnh mẽ nhưng ngày thường cực ít khi sát sinh, đương nhiên không thể luyện ra sát khí nồng nặc như vậy.

La Chinh năm đó đi qua núi đao biển lửa, đã thích ứng với loại sát khí này từ lâu, hắn chỉ nhìn người đàn ông kia một cái, sắc mặt khôi phục bình thường.

“Các vị đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng” Người đàn ông đầu đinh tiến vào, chắp tay với mọi người: “Các ngươi là nhân vật kiệt xuất của Thái Nhất Thiên Cung, là hòn ngọc quý của bảy ngọn núi, là hy vọng của Thiên Cung trong tương lai…”

Các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng vốn vô cùng nôn nóng, giờ được người đàn ông đầu đinh khen ngợi như vậy, trên mặt lại hiện lên nụ cười kiêu ngạo, nhưng nụ cười này cũng chỉ duy trì trong nháy mắt.

Người đàn ông đầu đinh đột nhiên đổi giọng: “Mặc kệ các ngươi được xem trọng đến đâu, thực lực mạnh đến đâu, trong mắt ta các ngươi không khác gì lũ vô dụng, nếu muốn sống thì hãy thu lại sự kiêu ngạo nực cười đó đi”

Nụ cười của bọn họ cứng đờ trên mặt, cả đám trợn tròn mắt, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông đầu đinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận