Bách Luyện Thành Thần

Chương 3323: Hai tầng băng

Dưới sự xếp đặt của La Chinh, người tộc Kim Ô đều ở lại tĩnh tu tại một nơi nào đó trong núi Thái NhấtTuy nói là “tĩnh tu” nhưng trên thực tế lại xem như chờ lệnh. Nếu Thái Nhất Thiên Cung bị kẻ địch bên ngoài đánh tới thì chỉ cần La Chinh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ dốc sức ngăn địch.

Đối tượng duy nhất mà tộc Kim Ô tuân theo chỉ còn lại Đế Tuấn bản tôn, sau khi đã hiểu rõ tình trạng hiện tại, bọn họ nhất quyết sẽ không phản bội.

Phượng Nữ nhìn chằm chằm La Chinh, vẻ mặt phức tạp. Dù cùng là Thánh Hồn cảnh nhưng khí tức mà La Chinh tản ra lại mạnh hơn rất nhiều! Điều này khiến Phượng Nữ hơi hoang mang: “La Chinh, ngươi lấy được khắc ấn Thánh Hồn rồi à? Mấy cái thế?”

Theo Phượng Nữ, chuyện La Chinh lấy được khắc ấn Thánh Hồn gần như là điều hiển nhiên, chẳng qua là lấy được mấy cái mà thôi.

Ba hay là bốn nhỉ?

Thậm chí cũng có khả năng là năm…

Lúc Phượng Nữ đang thầm tính trong lòng thì Lý Bôi Tuyết ở cạnh ở cướp lời đáp lại: “La Chinh thông qua Hồn thành chỉ trong một lần, nhận được chín khắc ấn Thánh Hồn”

Nghe được đáp án này, dương hồn Phượng Nữ đột nhiên run lên một cái. Chỉ dùng mắt thường là có thể thấy được gợn sóng sinh ra từ bề mặt dương hồn của nàng ta.

“Chín khắc ấn Thánh Hồn, vậy, vậy ngươi thấy được cái gì…” Phượng Nữ hỏi bằng giọng hơi run rẩy.

Nàng ta đã lui tới Nhị Thập Cửu Trọng Thiên khá nhiều lần, mà bí mật liên quan tới Hồn thành thì ngay cả tộc Nguyên Linh cũng không thể khám phá ra. Nay La Chinh lấy được đến chín khắc ấn Thánh Hồn, e là sẽ gặp được cơ duyên khác.

“Chắc đại khái là có thể tự do đóng mở cửa Hồn thành” Lý Bôi Tuyết lại cướp lời.

La Chinh nhìn Lý Bôi Tuyết một chút, nàng nhanh nhảu trả lời hai lần như thế đã giải vây giúp hắn.

Mặc dù Phượng Nữ hỏi như thế chỉ vì thoáng chốc tò mò, nhưng hắn vẫn không muốn để lộ bí mật về Tinh Không Giác Côn trong Hồn thành.

“Đúng vậy” La Chinh gật đầu: “Trong lầu trên đỉnh Hồn thành chính là chốt mở cửa Hồn thành”

Lúc này Phượng Nữ mới phát hiện ra hình như mình vừa hỏi ra câu không nên hỏi. Nếu đổi lại thành một chủ nhân khác hay thậm chí là Đế Tuấn xưa kia thì e là sẽ phải bị khiển trách. Nhưng còn La Chinh thì hắn chỉ né đề tài này thôi…

Phượng Nữ lấy lại tinh thần, rất thông minh không hỏi thêm gì nữa. Nàng ta chỉ nói: “La Chinh, trước tiên ngươi nên ở lại tại Thường Dung Thiên đã, khoan hẵng đến Ngọc Thắng Thiên”

“Vì sao?” La Chinh ngạc nhiên nói.

“Ngươi lên Ngọc Thắng Thiên thì chắc chắn sẽ bị tộc Nguyên Linh đánh lén. Bọn chúng sẽ không để ngươi đặt chân đến vùng đất Kiếp Cốt” Phượng Nữ nói.

Phượng Nữ đi theo Đế Tuấn băng qua Bỉ Ngạn nên đương nhiên đã được chứng kiến thực lực của văn minh Nguyên Linh. Dưới cái nhìn của nàng ta, văn minh Nguyên Linh là tồn tại gần như không có khả năng chiến thắng…

“Nếu đúng như lời ngươi nói, bọn chúng sẽ ra tay với ta ở Ngọc Thắng Thiên, vậy lẽ nào cả đời ta cứ dừng chân tại Thường Dung Thiên sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

Câu hỏi này của La Chinh khiến Phượng Nữ nghẹn lời.

“Có vài con đường đã được định sẵn là sẽ rất gian nan, nhưng không thể vì gian nan mà không tiến tới nữa” La Chinh lạnh nhạt nói.

Phượng Nữ im lặng một lúc, thật ra nàng ta đã đoán được kết quả sẽ là như này. Nàng ta nói: “Nếu ngươi nhất quyết phải đến đó thì hãy đi theo ta, ta rất quen thuộc với Ngọc Thắng Thiên và cả tộc Nguyên Linh. Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng cũng giúp ngươi lên được đến Tam Thập Nhất Trọng Thiên!”

Lý Bôi Tuyết chớp mắt vài lần rồi nói: “Thiên Cung chúng ta cũng có tiền bối đến giúp đỡ tiếp viện, không cần ngươi giúp chuyện này mà?”

Mặc dù nàng biết Phượng Nữ đã đầu hàng và sẽ không làm hại La Chinh, nhưng khó đảm bảo là khả năng này hoàn toàn không có…

Phượng Nữ lườm Lý Bôi Tuyết một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía La Chinh. Quyết định này phải là do La Chinh đưa ra.

“Bây giờ ta cần thân thể của ta đi lên chứ không phải là dương hồn, đợi ta đổi sang thân thể quay lại đây rồi cùng đi. Nếu ngươi có thể mở ra lối riêng trong Ngọc Thắng Thiên thì tất nhiên nên đi con đường thuận lợi” La Chinh gật đầu, nói.

Bây giờ việc gấp rút của hắn là đến vùng đất Kiếp Cốt, không thể dừng chân tại Tam Thập Trọng Thiên được. Sau này, khi dương hồn của mình đi đến đó, e là không thể tránh khỏi một trận chiến ác liệt với tộc Nguyên Linh!

“Vậy ta ở chỗ này chờ ngươi” Phượng Nữ mỉm cười gật đầu.

Sau đó La Chinh rời khỏi Bỉ Ngạn rồi đổi thành thân thể tiến vào Bỉ Ngạn, tiếp tục thi triển Huyết Vụ Chú tiến lên. Khi đến chỗ đặt vòng sao, Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết vẫn đang đợi hắn ở đó.

“Lý sư tỷ, lần này ta đến Ngọc Thắng Thiên e là sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ, chi bằng tỷ ở lại đây đợi một lúc rồi hẵng đi, được không?” La Chinh nói.

Lý Bôi Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng: “Dù gì ta cũng đã bước vào Thánh Hồn cảnh, đương nhiên không yếu ớt như dương hồn bình thường”

“Đúng là sau khi đạt đến Thánh Hồn cảnh sẽ có thực lực đối kháng với thân thể, nhưng khi gặp phải sinh linh Bỉ Ngạn thật sự hùng mạnh thì độ chênh lệch vẫn rất xa. Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đợi ở đây đi” Phượng Nữ lạnh lùng nói.

Lúc đối mặt với Lý Bôi Tuyết, nàng ta lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo ngày xưa.

Lý Bôi Tuyết thì nói đầy sâu xa: “Làm phiền ngươi quan tâm, Lý Bôi Tuyết ta xưa nay không cần người khác chỉ bảo xem nên đi con đường nào!”

“Xuất phát!”

Đối với cuộc tranh luận vô vị này, đương nhiên La Chinh sẽ không tham dự. Hắn dứt khoát đi thẳng về phía vòng sao. Phượng Nữ cùng Lý Bôi Tuyết cũng không nán lại mà bước thẳng vào vòng sao, sau đó hóa thành một đường sáng trắng, vọt thẳng về phía trên…



Bắt đầu từ Nhị Thập Cửu Trọng Thiên, hầu như trọng thiên nào cũng có một kiểu của riêng mình.

Nhị Thập Cửu Trọng Thiên là Hồn thành, Tam Thập Nhất Trọng Thiên là vùng đất Kiếp Cốt, Tam Thập Nhị Trọng Thiên thì là bức tranh bất hủ, duy chỉ có Tam Thập Trọng Thiên là khá bình thường!

Vì vậy, từ rất nhiều kỷ nguyên Hỗn Độn trước đó, tranh chấp trong Tam Thập Trọng Thiên vẫn luôn ác liệt nhất, có thể nói là vùng giao tranh của các nhà binh.

Nhưng khi Nhân tộc bị ép đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, tộc Vô Không gần như chỉ thủ thế thì Tam Thập Trọng Thiên dần dần bị văn minh Nguyên Linh khống chế. Một phần lớn tộc Nguyên Linh ở lại trông giữ Tam Thập Trọng Thiên, cũng có thể xem nơi này là đại bản doanh của chúng.

“Vụt…”

Ngay khoảnh khắc khi La Chinh vừa rời khỏi vòng sao, luồng khí lạnh rét mướt đã thổi ập lên người hắn, khiến cả người hắn cứng đờ.

Lý Bôi Tuyết bước ra từ vòng sao cũng cảm thấy dương hồn của mình gần như muốn đóng băng! Nếu không nhờ đạt được Vô Sắc Niệm Thể từ lâu thì e là nàng đã bị thương rồi…

Phượng Nữ đã quá quen với nhiệt độ cực thấp ở Ngọc Thắng Thiên nên đương nhiên đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Vùng băng rộng lớn quá” La Chinh nhìn ra xa.

Vùng đất băng này chẳng thể nhìn thấy điểm cuối, giống như toàn bộ Ngọc Thắng Thiên đều do băng cứng tạo thành, mà trên không trung của Ngọc Thắng Thiên cũng có từng ánh băng chiếu rọi tới.

La Chinh đưa mắt nhìn về phía chân trời, sau một lúc nhìn chăm chú bèn hỏi: “Trên không trung Ngọc Thắng Thiên còn có một tầng băng nữa à?”

Sau khi hắn tỉ mỉ quan sát mới phát hiện ánh băng bên trên không phải do tầng băng bên dưới khúc xạ ra, mà dường như trên đầu bọn họ còn có một tầng băng khác nữa.

“Đúng vậy, Ngọc Thắng Thiên chia làm hai tầng trên dưới. Tầng trên cực rét cực lạnh, dù là sinh linh Bỉ Ngạn hay là dương hồn thì đều bị đóng băng hết cả, không thể nào vượt qua bằng tầng trên được nên chỉ có thể đi ở tầng dưới” Lý Bôi Tuyết đáp.

Nói đơn giản là toàn bộ sinh linh trong khắp Ngọc Thắng Thiên, bao gồm cả rất nhiều thần miếu và đại bản doanh của các thế lực lớn đều xây dựng ở phần kẹp giữa hai tầng băng này.

“Cũng không biết con đường khác mà vị Phượng Nữ đây nghĩ ra sẽ là con đường như nào?” Lý Bôi Tuyết nhìn Phượng Nữ và nói.

Phượng Nữ cười nhạt, trả lời: “Con đường khác đó chính là băng qua tầng băng bên trên”
Bạn cần đăng nhập để bình luận