Bách Luyện Thành Thần

Chương 2801: Thọ Hoàng

Chính vì lòng tham không đáy của mình mà Tiên Quỷ đã hút hết toàn bộ mấy mảnh vỡ ấy vào trong đầu, sau đó đưa vào linh hồn để phá giảiThứ mà gã vừa nuốt vào không phải chỉ là con voi, mà là một con cá voi.

Vô vàn ký ức trút vào, tàn phá bừa bãi ở nơi sâu trong linh hồn Tiên Quỷ khiến gã không thể chịu đựng nổi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi đã làm gì!” Người phụ nữ áo đỏ trừng mắt nhìn La Chinh, quát lạnh.

La Chinh chìa tay nhún vai, biểu thị mình chẳng biết gì cả.

“Ầm!”

Người phụ nữ áo đỏ cách không vung tay về phía La Chinh.

La Chinh bỗng cảm thấy cơ thể mình như bị búa tạ nện trúng, cơ thể bay vút ra ngoài rồi đập mạnh lên vách tường cung điện.

Không biết cung điện âm u này được xây từ vật liệu gì mà sau cú va chạm vừa rồi, vách tường chỉ hơi lõm xuống chứ không vỡ vụn.

“Hự…”

La Chinh dựa vào vách tường, khóe miệng trào ra chút máu tươi.

Thực lực của người phụ nữ áo đỏ này quá mạnh, dù La Chinh đã được dung dịch phong thạch bảo vệ nhưng sức mạnh đến từ cú đánh cách không kia vẫn làm hắn bị thương nhẹ.

Trong mắt người phụ nữ áo đỏ toát lên vẻ rét lạnh đến thấu xương, đồng thời còn có chút kinh ngạc.

Bà ta cứ tưởng sau cú đánh vừa rồi, La Chinh sẽ bị đập cho nửa chết nửa sống, vậy mà thằng nhãi này cứng rắn nhận lấy nó mà vẫn không ngất đi!

“Giam hắn lại!”

Người phụ nữ áo đỏ nghiêm nghị nói, sau đó quay đầu bỏ đi.

Hai tên áo đen khác tiến lên, kéo La Chinh thẳng đến phía sau. Một kẻ trong đó giậm chân xuống, sàn cung điện bỗng tách ra thành một cái lỗ lớn hình vuông, sau đó gã ném La Chinh vào trong.

Trong suốt quá trình ấy, La Chinh không hề phản kháng lại.

Thực lực của mấy kẻ này hơn hắn rất nhiều, có phản kháng cũng vô dụng, ngược lại chỉ rước lấy những đòn trả thù ác liệt hơn thôi.

La Chinh bị ném vào trong động, ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Hắn khoanh chân lại, ngồi ngay ngắn trên mặt đất.

Một mặt, mấy kẻ này kiêng kỵ Thái Nhất Thiên Cung, mà mặt khác họ vẫn muốn lấy được Chân Ngộ Thiên. Từ hai điểm này cho thấy tạm thời hắn còn an toàn, chỉ là không biết tiếp theo bọn họ sẽ có thủ đoạn gì nữa.

Lần này nhờ có 9527 mà hắn vượt qua được, lần sau thì chưa chắc.

“Không biết Thu tiền bối, Hà Trì tiền bối liệu có hành động gì không…” La Chinh đối mặt với vách động đen sì, thì thào một mình.

***

Người phụ nữ áo đỏ rời khỏi cung điện âm u, cả người cả váy dần dần hóa thành ảo ảnh, thoắt sau đã biến mất trước cửa cung điện.

Trên đỉnh núi Thái Hạo, từng thanh kiếm khổng lồ màu đen được dựng lên thành cột, chống đỡ một cung điện đen kịt.

Đây là Hạo Nhiên Kiếm điện, trung tâm của núi Thái Hạo.

Người phụ nữ áo đỏ xuất hiện ở trước cổng Hạo Nhiên Kiếm điện rồi sải bước tiến vào bên trong.

Đám thị vệ mặc giáp đen đứng gác hai bên cửa đại điện vừa thấy bà ta liền đồng loạt quỳ xuống cúi chào.

“Tham kiến Huyến nương nương!”

“Huyến nương nương mạnh khỏe!”

“Huyến nương nương, hiện giờ Thọ Hoàng không muốn tiếp khách…”

Nốt ruồi son đỏ thắm giữa trán Huyến nương nương như đang nhỏ ra máu, các thị vệ giáp đen biết ngay bà ta đang giận dữ cực kỳ. Nhưng Hạo Nhiên Kiếm điện không phải là nơi có thể tùy tiện bước vào, ngay đến Huyến nương nương cũng không được phép. Vì vậy bọn họ chỉ đành bất đắc dĩ ngăn bà ta lại.

“Hừ!”

Huyến nương nương không thèm nhìn họ lấy một lần mà chỉ vung tay lên.

Đám thị vệ giáp đen thấy ngực mình như bị đập trúng, sau đó rớt “Bịch bịch bịch” ra hai bên.

Trên ngôi cao trong Hạo Nhiên Kiếm điện, một người trung niên để râu dài dựa vào long ỷ màu vàng rộng rãi. Nhìn ông ta vô cùng tinh anh và khỏe mạnh, đôi mắt dài nhỏ phóng ra tia sáng sắc bén như đao.

Ông ta chính là sơn chủ của núi Thái Hạo, Thọ Hoàng – Từ Thọ.

Ở cạnh Từ Thọ còn có hai bóng mờ màu đen, không thể thấy rõ dung mạo của họ mà chỉ loáng thoáng nhận ra được hình dạng thôi.

Hai bóng đen ấy chính là thủ lĩnh của Ám Bộ, họ đang cúi đầu bẩm báo gì đó với Từ Thọ…

Lúc này Từ Thọ nhẹ nhàng nhấc tay lên, hai bóng đen đã chú ý tới Huyến nương nương vừa xông vào đây nên tự giác lùi lại, hòa vào trong bóng tối của vách tường.

Nhìn thấy Huyến nương nương, trên mặt Từ Thọ hiện ra nụ cười ấm áp. Ông ta nói: “Huyến Nhi, chuyện gì làm nàng tức giận thế?”

“Thằng nhãi kia không chịu nói, chỉ chịu giao ra một trăm năm mươi chữ” Huyến nương nương nói.

Từ Thọ vuốt bộ râu dài của mình, trầm tư bảo: “Điều này tương ứng với tình báo mà chúng ta thu được ban đầu”

“Hắn đang nói láo!” Huyến nương nương dựng thẳng lông mày.

Thật ra chuyện La Chinh có nói dối hay không cũng chỉ có khả năng năm mươi – năm mươi, nhưng đối với loại người không đạt mục đích thề không bỏ qua như Huyến nương nương thì đương nhiên bà ta đã nhận định rằng La Chinh nói dối.

“Nói dối thì sao, không phải ta đã phái Tiên Quỷ của Ám Bộ qua đó à?” Từ Thọ hỏi.

Vừa nhắc đến Tiên Quỷ, trong mắt Huyến nương nương lại ánh lên vẻ ác độc. Bà ta nói: “Không biết thằng nhãi kia giở trò gì nữa. Đúng là Tiên Quỷ đã thuận lợi đọc được ký ức của hắn, nhưng mới được một nửa thì bỗng hôn mê bất tỉnh!”

Hiển nhiên cấp độ linh hồn của La Chinh rất xuất chúng, nhưng so với Tiên Quỷ thì vẫn giống ngày và đêm, đương nhiên không thể sử dụng đòn tấn công linh hồn được. Về điểm này, Huyến nương nương cũng không tài nào hiểu nổi.

Trên mặt Từ Thọ toát lên vẻ hứng thú: “Khiến Tiên Quỷ ngất rồi à? Mang Tiên Quỷ tới đây cho ta xem thử!”

Huyến nương nương bất đắc dĩ truyền lại lời triệu kiến của Từ Thọ, chỉ thoáng sau đã thấy Tiên Quỷ được vài người đặt lên mặt sàn trong Hạo Nhiên Kiếm điện.

Từ Thọ khẽ vươn tay ra, Tiên Quỷ vẫn đang bất tỉnh chầm chậm lơ lửng đến. Ông ta búng một ngón tay về phía gã, một tia sáng lập tức xuyên thẳng vào trong đầu gã, bấy giờ gã mới từ từ tỉnh lại.

Thấy Từ Thọ ngồi trên long ỷ màu vàng, vẻ mặt Tiên Quỷ lập tức thay đổi. Gã cung kính quỳ trên đất, nói: “Tiên Quỷ tham kiến Thọ Hoàng!”

“Ngươi đã sử dụng Bàn Tay Đoạt Hồn nhiều năm rồi, vô cùng thành thạo, tại sao chỉ điều tra một tên nhóc ở Sắc Giới mà lại xảy ra vấn đề như thế?” Từ Thọ bình tĩnh hỏi.

Lúc nhớ lại khoảnh khắc ban nãy, trên mặt Tiên Quỷ vẫn đầy vẻ kinh hoàng.

“Thằng nhóc kia, thằng nhóc kia không phải là người!” Gã trừng to mắt, nói.

Một người căn bản không thể có được lượng ký ức khổng lồ đến vậy.

Ký ức chứa trong những mảnh vỡ kia nhiều vô số kể, trong đó có một đoạn chỉ là nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời lặn mặt trời mọc, kéo dài đến nghìn năm, chục nghìn năm, trăm triệu năm, chục tỷ năm, hơn nữa còn được ghi chép lại vô cùng chi tiết, mãi đến khi mặt trời đó tự diệt!

Không nói đến chuyện cốt linh của La Chinh chỉ có hơn một trăm năm, thử hỏi trên thế gian này có ai nhàm chán đến vậy không?

Ngay cả tộc Đá tồn tại từ cách đây rất rất lâu rồi và cả tộc Ba Ba chậm rì rì kia nữa, họ cũng không có khả năng làm chuyện như này.

Nghe Tiên Quỷ kể lại, Từ Thọ, Huyến nương nương, thậm chí hai thủ lĩnh Ám Bộ núp trong bóng tối đều không thể hiểu nổi. Trên thế gian nào có loại ký ức không hợp lẽ thường như thế?

“Có lẽ… Hắn đã dung nạp tín vật Bỉ Ngạn đặc thù nào đó, và những ký ức này thuộc về tín vật Bỉ Ngạn” Từ Thọ trầm tư nói.

Trong đa số tín vật Bỉ Ngạn đều chứa đựng một phần ký ức, nhưng lượng ký ức khổng lồ đến vậy thì chưa bao giờ nghe thấy. Song đây cũng là một suy đoán của Từ Thọ.

“Mấu chốt là phải làm sao để thằng nhãi đó chịu mở miệng” Huyến nương nương thở dài, nói.

Lúc này, một thủ lĩnh Ám Bộ trong bóng tối bỗng lên tiếng: “Có rất nhiều cách để khiến một người mở miệng, ví dụ như sử dụng cực hình. Ta không tin tên nhóc ấy chịu được”
Bạn cần đăng nhập để bình luận