Bách Luyện Thành Thần

Chương 2908: Nhận định

Thanh Ngọc Chi Linh cũng đang quan sát hai người trước mặt mìnhMặc dù tộc Thanh Ngọc rất khác biệt so với Nhân tộc, nhưng nhìn Phượng Ca bây giờ thực sự không thích hợp nắm giữ Văn Minh Chi Khí.

“Bọn ta đã đợi chờ quá lâu, trong vô số năm qua các ngươi cũng không phải là sinh linh đầu tiên đến thăm bọn ta” Thanh Ngọc Chi Linh than nhẹ một tiếng rồi nói: “Người thích hợp nhất để nắm giữ Văn Minh Chi Khí không phải là Thuần Khiết Giả, mà là người tu luyện năng lượng Dung Đạo. Các ngươi không phù hợp với bọn ta, cho nên mời trở về đi…”

Cường giả Bỉ Ngạn cảnh trong Sắc Giới Thập Tam Trọng Thiên còn chưa đạt được tới Hồn Nguyên cảnh nên sẽ không có khả năng dành ra một quãng thời gian dài để tu luyện năng lượng Dung Đạo. Dù tìm khắp thế giới mẹ này, người có thể lĩnh ngộ ba nghìn Thần đạo cũng chỉ có các cường giả hàng đầu trong những thế lực siêu cấp như Phục Hi, Xi Vưu…

Văn minh Thanh Ngọc trốn trong Sắc Giới cơ bản không thể nào tìm được người phù hợp.

Chỉ có điều, văn minh Thanh Ngọc được giấu kín trong thành phố Thanh Ngọc, cũng tức là sẽ tồn tại vĩnh hằng. Cho dù hỗn độn bị hủy diệt hay sinh ra, Bỉ Ngạn vẫn không bị ảnh hưởng gì. Chúng có thời gian vô tận để chờ đợi, cho nên cần từ từ phân biệt rõ đối tượng mà mình cần.

“Ù…”

Thanh Ngọc Chi Linh vừa dứt lời, đạo uẩn trong thế giới trong cơ thể La Chinh đã tụ lại, năng lượng của từng môn Thần đạo bắt đầu dung hợp, hình thành vầng sáng màu trắng lóa rồi hiện ra trước mặt Thanh Ngọc Chi Linh.

“Năng lượng Dung Đạo mà ngươi nói… là cái này à?” La Chinh mỉm cười, nói.

Trên bề mặt Thanh Ngọc Chi Linh tỏa ra cảm xúc kinh ngạc. Nó ước lượng một chút rồi lập tức đưa ra kết luận chuẩn xác: “Hai nghìn chín trăm chín mươi bốn môn Thần đạo… Đây là do ngươi tự dung hợp?”

“Có thể xem là vậy, mà cũng không thể xem là vậy” La Chinh đáp.

Khi còn trong Thần vực, La Chinh chỉ một lòng tập trung dung hợp thần đạo. Chỉ có điều, khi số lượng dung hợp nhiều dần, độ khó cũng được nâng lên mỗi lúc một cao hơn. Vả lại hắn phải bôn ba chạy ngược chạy xuôi khắp nơi nên cũng bị trì trệ không ít.

Nhưng rồi Tà Thần xuất hiện, trực tiếp dẫn La Chinh tiến thêm một bước thật dài về phía trước. Hắn dựa theo cách Tà Thần dung hợp Thần đạo để tu luyện lại từ đầu, độ khó đương nhiên không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã đạt được hai nghìn chín trăm chín mươi bốn môn thần đạo.

“Thú vị…” Thanh Ngọc Chi Linh đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới, đồng thời nói tiếp: “Ngươi cũng không phải là Thuần Khiết Giả, chỉ dựa vào Ám Chi Quả Thực mới lưu lại trong Bỉ Ngạn được, đúng không?”

La Chinh khẽ gật đầu.

“Nhưng Hoang Thần vẫn yếu hơn một chút. Không được… Ngươi không đủ tư cách” Thanh Ngọc Chi Linh thì thào.

Trong mắt Thanh Ngọc Chi Linh, người thích hợp nhất không những phải là Thuần Khiết Giả, mà còn phải là sinh linh chủ tu thần thông Dung Đạo. Mặc dù La Chinh tu luyện thần thông Dung Đạo nhưng thực lực lại không đủ, so với Thuần Khiết Giả thì Hoang Thần yếu hơn ít nhất là hai bậc.

Mặc dù Thanh Ngọc Chi Linh đã gạt bỏ La Chinh ra khỏi danh sách, nhưng nó vẫn phóng ra một vầng sáng màu xanh nhằm dò xét độ mạnh của cơ thể La Chinh.

“Ù…”

Vầng sáng xanh lướt qua cơ thể La Chinh, Thanh Ngọc Chi Linh lập tức phát hiện ra chuyện quái lạ: “Ồ?”

“Sao?” La Chinh hỏi.

“Trong cơ thể ngươi không có chân ý Lực Phạt Thánh Thể?” Thanh Ngọc Chi Linh kinh ngạc không thôi: “Chuyện này là sao? Tuy ngươi là Hoang Thần nhưng lại không tu chân ý Lực Phạt Thánh Thể, vậy làm sao đưa được cơ thể vào Bỉ Ngạn?”

Trên thế gian này tồn tại rất nhiều chuyện bất ngờ, và La Chinh chính là một trong số đó.

Thanh Ngọc Chi Linh vốn cảm thấy rằng mình đã nhìn thấu triệt tất cả mọi thứ rồi, nhưng La Chinh đang đứng trước mặt nó lúc này lại là một hiện tượng kỳ lạ mà nó không thể nào hiểu nổi.

“Cái này…” La Chinh cũng không biết phải giải thích thế nào.

Hắn có thể cảm nhận được chân ý của đạo chứa trong cơ thể mình, nhưng chân ý của đạo này là gì thì hắn lại không thể nói rõ.

“Độ mạnh của cơ thể ngươi vượt xa Hoang Thần, nhưng không bằng Thuần Khiết Giả…” Thanh Ngọc Chi Linh hơi dao động.

Toàn bộ tộc nhân trong văn minh Thanh Ngọc đều đã tự phong bế bản thân và chìm vào giấc ngủ say, không ai có thể đưa ra ý kiến cho nó nên nó chỉ phải tự mình xác định.

Một khi giao Văn Minh Chi Khí cho đối phương cũng có nghĩa là giao phần cốt lõi của toàn bộ văn minh Thanh Ngọc cho hắn, nó buộc phải vô cùng thận trọng trước quyết định của mình.

La Chinh đứng im tại chỗ không nói một lời, hắn cũng đang kiên nhẫn chờ.

Nếu là những thứ khác thì hắn không có hứng thú gí quá lớn, còn đã dính đến năng lượng Dung Đạo huyền bí, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất là khi Thanh Ngọc Chi Linh đã nhắc đến ba khuyết điểm trong năng lượng Dung Đạo!

“Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể dung hợp Văn Minh Chi Khí”

Thanh Ngọc Chi Linh vừa dứt lời, hư không hỗn độn vốn đang bao bọc quanh La Chinh cùng Phượng Ca biến mất, họ lại quay về đài cao lần nữa, mà quả cầu gai hình thoi – cũng chính là Văn Minh Chi Khí – thì đang tản ra hào quang màu xanh lục và trôi lơ lửng ở trước người La Chinh.

Ý tứ này đã rất rõ, nó muốn La Chinh trực tiếp dung nhập nó vào trong cơ thể.

Thế nhưng cơ thể La Chinh lại không thể nào dung hợp tín vật Bỉ Ngạn, hay phải nói là hắn không biết làm sao để cơ thể mình dung hợp. Hắn bèn nói với Văn Minh Chi Khí: “E là ta không thể nào dung hợp tại đây, ta có thể mang vật này ra ngoài Ám vực không?”

Chỉ cần rời khỏi Ám vực, La Chinh sẽ có thể đổi thành linh hồn để quay lại Bỉ Ngạn.

Trong số ba môn chân ý của đạo mà hắn tu luyện, vẫn còn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên là còn chỗ trống.

Trên thực tế, chuyến này La Chinh vào Bỉ Ngạn đúng là để tìm một món tín vật Bỉ Ngạn cho chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, chẳng qua sau khi đi đến Ám vực thì hắn gặp phải một loạt phiền phức kéo đến, ngay cả tính mạng cũng suýt bỏ lại ở đây.

“Có thể” Giọng Thanh Ngọc Chi Linh truyền ra từ Văn Minh Chi Khí.

La Chinh bảo Phượng Ca mở nhẫn tu di ra, định cất Văn Minh Chi Khí vào trong. Nhưng đúng lúc đó, vài bóng dáng chợt lao ra từ trong bóng tối!

“Vèo vèo vèo!”

Chúng chính là đám khỉ đen núp quanh đó đã lâu.

Lúc ba con khỉ đen này nhìn thấy thành phố Thanh Ngọc cũng kinh ngạc không thôi. Tư liệu ghi chép về văn minh Thanh Ngọc cực kỳ có hạn, nhưng bằng bản năng phán đoán, bọn chúng cũng biết phát hiện lần này không thể coi thường.

Khi Thanh Ngọc Chi Linh vừa thu lại huyễn cảnh, chúng đã phóng lên thành phố Thanh Ngọc và tiến thẳng lên tháp cao.

“Roẹt roẹt roẹt!”

Phạn văn màu vàng trên những tờ giấy vàng dán trên người ba con khỉ đen lóe ra tia sáng, nhờ vậy mà mỗi một con khỉ đen đều bộc phát ra sức mạnh và cả tốc độ kinh người!

Con khỉ đen ở đằng trước bay lượn tới, một tay vươn ra định giật lấy Văn Minh Chi Khí trong tay La Chinh.

Phượng Ca đứng cạnh thấy vậy liền nhíu mày. Từ trong tiềm thức nàng đã thấy chán ghét đám quái mặt heo kia, nhưng không chỉ có chúng mà cả bọn khỉ đen trước đây từng đuổi giết La Chinh và Phượng Ca cũng là đáng chết.

“Các ngươi chán sống rồi!”

Sâu trong đôi mắt trong sáng của Phượng Ca dần toát lên sát ý nồng đậm. Nàng đưa tay ra, một vầng hào quang sáng chói đánh thẳng về phía con khỉ đen kia!

“Phừng…”

Một trong số ba con khỉ đen bị ánh sáng chiếu trúng, những trang giấy vàng trên thân nó lập tức bắt đầu bốc cháy. Nhưng chính nhờ những trang giấy ấy đã cản lại vầng sáng của Phượng Ca được một lát, giúp con khỉ đen có đủ thời gian lao thẳng lên người La Chinh trong trạng thái lửa đốt khắp toàn thân.

“Cạch cạch…”

La Chinh bị cú va chạm này làm tuột tay, Văn Minh Chi Khí rơi thẳng ra hướng ngoài tháp cao.

“Rơi rồi!”

“Nhất định phải cướp được!”

Hai con khỉ đen còn lại cũng không để ý đến sự sống chết của đồng bạn mà vội vàng nhảy xuống tháp cao, đuổi sát theo Văn Minh Chi Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận