Bách Luyện Thành Thần

Chương 2470: Thần đạo không trọn vẹn

Sự phân bố tổng thể của đạo bia trong Thần vực rất là đều, gần như cứ cách một vực lớn là sẽ có một tấm đạo biaThỉnh thoảng sẽ có hai tấm đạo bia trong một vực, thậm chí là ba tấm.

Dưới sự trợ giúp của La Tiêu, La Chinh đi từ tấm đạo bia này đến tấm đạo bia khác, thông thường hắn chỉ cần một nén nhang để thu nạp đạo uẩn thôi.

Trong hai ngày hai đêm, hai cha con họ gần như bay lượn khắp Thần vực liên tục, đồng thời đã thu nạp một trăm năm mươi tấm đạo bia.

“Tấm thứ một trăm năm mươi mốt…”

La Chinh nhìn tấm đạo bia trước mắt với ánh mắt hơi bất ngờ.

Xi Vưu đã dồn hết tâm huyết vào những đạo bia trong Thần vực nên chúng không thể bị hư hại, hay nói đúng hơn là rất khó bị phá hỏng. Tuy nhiên, đạo bia này lại khuyết một mảng to, bề mặt gồ ghề và góc trái phía dưới đầy vết rạn.

Những đạo bia thần đạo khác luôn đầy người vây quanh, hơn nữa thường bị gia tộc cấp một kiểm soát để kiếm lời. Vậy mà đạo bia này lại chỉ có vài người lác đác như không được ai hỏi thăm vậy.

Một ông già ở bên cạnh thấy biểu cảm kỳ quái của La Chinh bèn sâu kín nói: “Tường trắng có tì vết ắt là tiếc nuối, nhưng thế gian này không có gì là toàn vẹn. Dưới ánh mắt của chúng ta, thần đạo không trọn vẹn là chính đạo duy nhất. Cậu thanh niên, cậu có thể nhận ra hàm ý trong đạo bia này không?”

“Không biết loại thần đạo không trọn vẹn này có thần thông gì?”

Ánh mắt La Chinh hơi lóe sáng.

Không phải mỗi một thần đạo trong ba nghìn thần đạo đều có thể phát huy uy lực to lớn. Một số thần đạo chỉ là sự lĩnh ngộ về thế giới, đạo uẩn của loại Thần đạo này cũng không hề phát ra thần thông mạnh mẽ.

Thần đạo không trọn vẹn ở đây chính là loại đó.

“Hừ! Thần vực rộng lớn này chính là một cái nồi to, dù là thánh nhân hay đại viên mãn cũng chỉ là châu chấu trong cái nồi này. Hôm nay con châu chấu này nhảy vui vẻ, ngày mai con châu chấu kia lại lên ngôi, phân phân hợp hợp, thù tình oán hận cũng vì theo đuổi đại thần thông và đại chí hướng. Có điều, bọn họ nào có thể thưởng thức vẻ đẹp của khuyết điểm nhường này chứ?” Ông già nói với vẻ khinh thường.

La Chinh chợt nhướng mày trước câu trả lời ấy.

Ông già này chỉ là chân thần cấp trung nhưng hàm ý trong lời nói lại chứng tỏ sự thấu đáo về Thần vực.

“Nếu có thể ngộ ra thần đạo không trọn vẹn thì sẽ nhìn thấu đại đạo ẩn chứa trong đó, người tu hành chúng ta không nhất định phải theo đuổi thần thông. Gì mà vào chân thần là được bất tử chứ? Mặc dù chúng ta không bị hạn chế bởi năm tháng nhưng Thần vực có thể tồn tại vĩnh viễn chắc? Thế gian này vốn không có hai chữ “bất diệt”, chỉ có ý chí tồn tại vĩnh hằng mà thôi” Ông lão lại khuyên La Chinh: “Cậu thanh niên, nếu cậu có thể tĩnh tâm tu đạo này thì sau này nó sẽ rất có ích cho cậu đấy!”

La Tiêu nấp trên bầu trời, tươi cười lắng nghe những lời ông lão nói.

Tuổi thọ trong Thần vực gần như vô hạn nên dĩ nhiên cũng có những người kỳ lạ xuất hiện. Vài người không theo đuổi sức mạnh và thần thông, nhưng kiến thức và tư tưởng sau vô số năm tu thân lập mệnh lại không hề kém hơn thánh nhân. Trong đó, một số người không có tiếng tăm lại có tư tưởng còn lợi hại hơn cả các thánh nhân nữa.

Để ông lão này dạy La Chinh một khóa cũng tốt.

Lời nói của ông lão khiến La Chinh ngộ ra, hắn bèn khom người hành lễ với ông lão: “Cảm ơn sự chỉ dạy của ông, xem ra mỗi một loại thần đạo trong ba nghìn thần đạo đều có đạo lý tồn tại của riêng mình, đạo bia của thần đạo không trọn vẹn này cũng là một đại đạo!”

Ông lão kích động trước lời khen ngợi của La Chinh: “Đúng! Cho nên việc tu luyện thần đạo không trọn vẹn càng gian nan và cần trả giá nhiều hơn những thần đạo khác! Cậu thanh niên, cậu định chọn thần đạo không trọn vẹn à?”

“Đúng là vậy” La Chinh đáp.

“Tốt, cậu có thể quan sát đạo uẩn của thần đạo không trọn vẹn trước, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi lão phu. Tuy tu vi của lão phu không bằng cậu nhưng cũng đã đắm mình trong thần đạo này sáu mươi thần kỷ nguyên rồi! Lão phu chung quy vẫn có cảm ngộ!” Ông lão nói.

La Chinh gật đầu, lập tức bước đến chỗ đạo bia thần đạo không trọn vẹn, đồng thời hai vòng sáng vàng trong mắt bắt đầu lấp lánh.

Đạo uẩn của thần đạo không trọn vẹn nhanh chóng được thu nạp vào xích Vô Lượng trong đầu hắn, hơn nữa một vạch trên xích Vô Lượng lại sáng lên trong nháy mắt.

“Vù…”

Ngay khi vạch ấy sáng lên, thế giới trong cơ thể La Chinh lại có thêm một thần đạo nữa!

Những luồng hơi thở màu xám xanh tỏa ra từ cơ thể La Chinh chứng minh thần đạo không trọn vẹn đã viên mãn…

Ông lão đứng cách La Chinh trăm mét suýt rơi cả cằm, ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn với vẻ mặt khó tin.

Những người còn lại quanh đạo bia cũng nhìn hắn với ánh mắt giống ông ấy.

Sở dĩ có rất ít người tu luyện thần đạo không trọn vẹn là vì việc lĩnh ngộ đạo uẩn cực kỳ gian nan, đồng thời cũng vì thần đạo này không có thần thông gì lợi hại mà chỉ ghi chép cảm ngộ về vẻ đẹp của thế giới mà thôi.

Nhiều năm trôi qua mà cũng chỉ có một ít chân thần cấp trung tu luyện đạo bia này, ông lão kia chính là một trong số đó.

Không chỉ vậy, ý nghĩa của sự “không trọn vẹn” đã dẫn đến một số tin đồn trong Thần vực. Người ta nói thần đạo không trọn vẹn không thể tu thành đại viên mãn vì viên mãn và không trọn vẹn vốn tương khắc với nhau.

Tuy nhiên, trong ngày hôm nay, một thanh niên đã tu luyện viên mãn thần đạo này chỉ trong hơn chục lần hô hấp mà thôi.

Trong mắt bọn họ, La Chinh còn đáng sợ hơn cả quái vật nữa.

“Đây đây đây… Không thể nào! Thần đạo không trọn vẹn không thể nào viên mãn được! Theo lý thì điều đó không thể nào xảy ra!”

Ông lão sửng sốt hồi lâu rồi đôi mắt hiện rõ vẻ sụp đổ.

Mới trước đó ông còn nói với người trẻ tuổi này rằng việc tu luyện đạo này rất gian nan, vậy mà giờ đối phương đã đạt viên mãn và bước chân vào cảnh giới mà ông không thể hiểu được.

Chuyện này thật sự khiến người ta sụp đổ.

“Thần đạo không trọn vẹn quả là ẩn chứa vẻ đẹp đặc biệt, chắc là không thể khai phá ra thần thông từ đó, nhưng đạo này lại có thể giúp ta sở hữu một thị giác đặc biệt để quan sát thế giới này…”

La Chinh đắm chìm trong ý vị của thần đạo không trọn vẹn.

Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại và trông thấy vẻ mặt sụp đổ của ông lão phía sau thì mới hiểu ra.

Hành vi của mình quá kinh người.

La Chinh không đi luôn mà đến trước mặt ông lão, sau đó áy náy giải thích: “Ta không lĩnh ngộ thần đạo bằng thiên phú của bản thân nên không phải như ông đã tưởng… Không cần suy nghĩ gì cả”

Cách lĩnh ngộ thần đạo bằng xích Vô Lượng thật sự giống như ăn gian vậy, nếu hắn khiến ông lão hiểu lầm thì đó sẽ là lỗi của hắn.

Nhưng mà La Chinh đã giải thích vài câu rồi mà ông lão vẫn đứng yên tại chỗ.

La Chinh bất đắc dĩ nhìn thân thể như tượng đá của ông. Hắn còn phải thu nạp rất nhiều ông lão đạo nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian tại đây, hơn nữa hắn cũng không thể nói bí mật xích Vô Lượng của mình cho ông lão biết.

Cuối cùng, La Chinh đành nhún vai, bay về phía La Tiêu trên bầu trời rồi cùng rời khỏi đây.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận