Bách Luyện Thành Thần

Chương 2512: Tiếng cười trong hành lang

Lúc thanh huyết kiếm màu bạc khẽ vung lên, một ánh trăng màu bạc bỗng nhiên xuất hiện một cách vô cùng quỷ dị, nằm ở cách Minh Vi không xaChính Nguyệt Quang Trảm màu bạc ấy đã chém đứt một tay của Minh Vi, đồng thời cũng chém Thải Kết thành hai đoạn…

Thế nhưng ánh trăng bạc ấy chỉ thoáng hiện rồi lập tức biến đâu mất tăm mất tích, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta khó lòng phát hiện ra sức mạnh ẩn chứa trong đó.

“Ồ?”

Úy Nhàn nhíu mày, ánh mắt lóe lên, trông thấy Phù Nhị ở đằng xa.

“Thật không ngờ trong nhóm các ngươi lại có kẻ tinh thông trận pháp, ảnh hưởng được cả Đồ Tru Nguyệt Hoa, trình độ đúng là rất khá đấy” Úy Nhàn thờ ơ nói.

Phù Nhị đâu có lòng dạ nào để ý đến lời khen của gã, ông cất giọng nói lớn: “Mọi người hãy rồi khỏi đây mau đi, trong đại trận này chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé thôi! Vương…” Ông vốn định cao giọng gọi Vương nữ, nhưng thoắt cái đã phản ứng lại kịp. Nếu Lê Lạc Thủy bị bại lộ thân phận thì tình hình sẽ rắc rối phức tạp hơn nhiều, cho nên ông lập tức đổi lời: “Người Thần vực hãy trở về Thần vực lánh tạm!”

Các thánh nhân, bao gồm cả Lê Lạc Thủy, không bị Thần vực bài xích nên đương nhiên có thể tùy ý ra vào Thần vực.

Lâu chủ Thanh Yêu nghe vậy lập tức chui tọt vào trong Thần vực. Trước đó nàng ta đã nói rõ rồi, nếu gặp phải kẻ nào không địch lại nổi thì sẽ lùi về Thần vực, dù sao độ chênh lệch giữa họ và cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng quá lớn.

Thế nhưng nàng ta vừa thi triển dịch chuyển không gian và tạo ra một lối đi không gian hướng thẳng xuống dưới thì trên mặt đất ngay dưới chân nàng ta bỗng xuất hiện ánh trăng bạc, nó khuếch tán ra xung quanh và phá hỏng lối đi nàng ta vừa tạo.

“Không gian cũng bị phong tỏa rồi?”

Nhóm Lê Lạc Thủy và La Tiêu nhíu chặt lông mày, điều này có nghĩa là đường lui của bọn họ cũng bị cắt đứt.

Lộc Gia đang trôi nổi giữa không trung thấy vậy bèn khẽ giọng cười nói: “Bị Đồ Tru Nguyệt Hoa nhốt lại mà còn muốn chạy à? Ngây thơ quá rồi đấy?”

Những vầng trăng non vẫn nằm rải rác lộn xộn trên không, tấm bùa mà Phù Nhị đốt ban nãy vẫn đang quấy nhiễu toàn bộ đại trận, song ông biết rõ hành động này cũng chẳng giúp họ kéo dài thêm được bao lâu. Một khi đại trận Đồ Tru Nguyệt Hoa hoạt động bình thường trở lại, tất cả mọi người sẽ bị Úy Nhàn chém giết.



“Hít… Hà…”

“Hít… Hà…”

Tiếng hít thở ấy vẫn cứ quanh quẩn mãi bên tai La Chinh, tiếp tục theo đuôi hắn trong mê cung. Hắn càng đi tới, tiếng hít thở cũng càng lúc càng lớn.

Chỉ có điều, vì nghe nó trọn mấy canh giờ rồi nên La Chinh cũng đã quen thuộc phần nào.

Khi bước đi dọc theo những hành lang dài dằng dặc trong mê cung, mảnh vỡ thời gian càng ngày càng nhiều hơn, đồng thời không gian chung quanh dần đặc hơn, như một chất lỏng sền sệt.

Càng đi về phía trước, những mảnh vỡ này càng giống loại bùn mềm mại. Lúc La Chinh giơ tay ra định chạm đến chúng, đầu ngón tay lập tức truyền lại cơn đau nhói. Những mảnh vỡ này cũng giống như nước trong biển Thời Gian, có thể cắt đứt mọi thứ chạm vào nó, chẳng qua vì cơ thể La Chinh rắn chắc vượt xa thánh nhân nên dù có rơi vào biển Thời Gian cũng không có gì phải sợ, cho nên hắn cũng chẳng e ngại gì mấy mảnh vỡ mềm như bùn đất nơi đây.

“Có lẽ đây vốn là nước biển Thời Gian, chẳng qua vì niên đại quá xa xưa nên đông đặc lại?” La Chinh phỏng đoán.

Vừa nghĩ đến một khái niệm không thể thấy được tựa như thời gian lại có thể biến hóa thành hình dạng như này, trong lòng La Chinh cảm thấy thật kỳ lạ.

Không lâu sau, hắn trông thấy một cảnh chứng thực cho suy đoán của mình. Mảnh vỡ thời gian trên vách tường hai bên mê cung càng lúc càng lỏng và mềm, cuối cùng biến thành nước biển óng ánh đủ màu chảy trong biển Thời Gian. Có điều những giọt nước này hình như chẳng hề tuân theo quy tắc lực hút gì cả, chúng đã hoàn toàn biến thành một phần của vách tường, chầm chậm chảy dọc theo vách tường.

La Chinh tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của xích Vô Lượng. Khoảng chừng một nén nhang sau, hắn được trông thấy cảnh tượng còn kỳ lạ hơn.

Nước biển Thời Gian chảy trên vách tường biến thành một loại hình thái khác, những mảnh vỡ kia đã biến mất, thay vào đó là vách tường màu sắc sặc sỡ, giống như có người khắc cầu vồng lên trên đó, chỉ khác cái là cầu vồng này đang chầm chậm rung động.

“Đây là một đoạn thời không hoàn chỉnh…” Trên mặt La Chinh tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sở dĩ biển Thời Gian nguy hiểm là vì trong đó chứa toàn là mảnh vỡ thời gian, nhưng còn thời không hoàn chỉnh thì lại khác. Trên vách tường đại biểu cho một đoạn thời không hoàn chỉnh trong quá khứ, theo lý thì hắn có thể tùy ý ra vào đoạn thời không này.

Lúc trước, khi La Chinh chui vào thế giới trong ngọc tỷ tại cấm địa biển Thời Gian cũng theo cùng nguyên lý ấy.

La Chinh chớp mắt, cố gắng kiềm chế sự rung động trong lòng.

Có trời mới biết đoạn thời không hoàn chỉnh này dẫn về đâu, lỡ như vào được không ra được thì vô cùng rắc rối, bởi vậy hắn vẫn ngoan ngoãn đi tiếp theo sự chỉ dẫn của xích Vô Lượng.

“Hít… Hi hi!”

Đúng lúc này, tiếng hít thở vốn dĩ đang đều đặn vang lên theo nhịp điệu bỗng thay đổi, biến thành tiếng cười ngây thơ!

Sau đó, trong hành lang phía trước truyền đến tiếng vang “Ầm ầm ầm”, chẳng mấy chốc La Chinh đã thấy được một luồng khí tức pháp tắc thời gian kinh khủng tỏa ra từ sâu trong đó. Một dòng xoáy hình xoắn ốc đủ màu gần như chiếm hết toàn bộ hành lang, lao thẳng về phía La Chinh!

Cảm nhận được uy lực khủng khiếp ẩn trong xoắn ốc ấy, hai mắt La Chinh toát lên vẻ kinh hãi.

“Đây là gì thế!”

Ngay khi phản ứng lại kịp, La Chinh liền muốn tránh đi.

Thế nhưng hai bên trái phải hành lang đều là một đoạn thời không hoàn chỉnh, còn xoắn ốc to lớn trước mắt thì đã chiếm trọn toàn bộ không gian trong hành lang. Hắn muốn tránh xoắn ốc thì e là buộc phải chui vào trong thời không…

Thấy xoắn ốc lao đến gần trước mặt, ánh mắt La Chinh thoáng trầm xuống. Hắn không chọn cách chui vào thời không mà quyết tâm đối mặt.

Có trời mới biết đằng sau thời không đó là thế giới kiểu gì, hắn định sẽ sử dụng năng lực của ngọc tỷ thời gian!

Khi xoắn ốc đủ màu sắp nghiền nát cơ thể La Chinh, hắn lập tức dùng ngọc tỷ xóa bỏ đoạn thời gian ấy đi, cuối cùng hắn vẫn đứng ngay tại đó với cơ thể hoàn chỉnh hệt như ban đầu.

Sau khi tránh được xoắn ốc, La Chinh bắt đầu tăng tốc tiến lên, nhưng hắn vừa đi thêm được một đoạn chưa được bao xa thì tiếng cười “Hi hi” lại chợt vang lên. Cùng lúc đó, trên hành lang trước mặt lại vang lên tiếng “Ù ù” lần nữa, xem ra lại có một dòng nước xoáy khác sắp lao tới.

“Lần này gay rồi…” La Chinh nở nụ cười khổ đượm vẻ bất đắc dĩ.

Ngọc tỷ thời gian không thể sử dụng vô hạn, La Chinh từng thí nghiệm một lần rồi, trong khoảng thời gian ngắn mà sử dụng liên tục ba lần thì đám côn trùng to lớn ẩn trong thế giới kia sẽ bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát, không nghe sự chỉ huy của hắn nữa.

Con hổ có tham ăn đến mấy thì sau khi no bụng cũng không còn hứng thú với thức ăn, mặc dù lượng côn trùng không ít, nhưng mỗi lần sử dụng ngọc tỷ sẽ khiến bọn chúng ăn sạch thời gian của toàn thế giới. Tuy chỉ có hai, ba hô hấp thôi nhưng cũng đủ để khiến chúng no căng rồi.

Cứ cắn nuốt thời gian liên tục mấy lần quả thực sẽ vượt quá năng lực của chúng.

Thế nhưng hiện giờ La Chinh không còn lựa chọn nào khác, đành sử dụng ngọc tỷ thời gian lần thứ hai để tránh thoát xoắn ốc khổng lồ này.

Kết quả, hắn vừa tránh được xoắn ốc thứ hai thì tiếng cười “Hi hi” kia lại lập tức vang lên.

Ầm ầm…

Xoắn ốc thứ ba vọt ra từ sâu trong hành lang.

La Chinh nắm tay phải lại thật chặt, ngọc tỷ thời gian còn có thể sử dụng được nhiều nhất là một lần nữa, nhưng lần này hắn lại do dự.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận