Bách Luyện Thành Thần

Chương 3866: Giả tượng

La Chinh hơi giơ tay phải lên. Rất nhiều lưỡi đao vô hình nhanh chóng sinh ra, bay vụt về phía những cửa không gian kia. Sau khi xuyên qua thân thể của một số sinh linh hỗn loạn, chúng đánh thẳng vào mặt ngoài cổng không gian“Đoàng đoàng đoàng…”

Cổng không gian cũng chẳng kiên cố gì, mong manh giống như những mảnh thủy tinh vậy, đập vào là vỡ. Nhưng La Chinh vừa phá những cổng không gian này xong nhìn xung quanh lại có nhiều cổng không gian xuất hiện hơn. Sinh linh hỗn loạn vẫn chen chúc chui ra như trước.

La Chinh khịt mũi một cái, cố hết sức phát động công kích.

Hắn chỉ tiêu hao năng lượng, còn thứ mà vùng đất Tuyệt Táng mất lại là những sinh mệnh sống sờ sờ. Số lượng của những sinh linh hỗn loạn này nhiều tới đáng kinh ngạc, nhưng cũng không thể chịu được tốc độ tàn sát như cắt lúa…

Số lượng của những cổng không gian kia càng ngày càng nhiều hơn, lượng lưỡi đao vô hình mà La Chinh thả ra cũng càng lúc càng nhiều. Một hô hấp, hắn có thể giết chết mấy chục nghìn sinh linh hỗn loạn, phá hủy mấy chục cổng không gian.

Sau khi đồ sát mấy chục hô hấp nữa, La Chinh đột nhiên phát hiện có điểm kỳ lạ. Sinh linh hỗn loạn bị đánh nát, hài cốt màu đen cũng không rơi xuống mắt đất. Những hài cốt này như không có trọng lượng bay ra xung quanh, nhìn từ xa như đủ loại hình côn trùng màu đen, chúng bao phủ một phạm vi lớn.

“Phát hiện rồi?” Giọng nói của Xà Linh Vương lại vang lên một lần nữa: “Nhưng đã muộn rồi…”

Một phần hài cốt màu đen xảy ra dị động, chúng chắp vá với nhau tạo thành một cái tay lớn bóp lấy La Chinh ở trong đó.

“Chút tài mọn” La Chinh nói với vẻ mặt không biểu cảm.

Hắn khẽ híp mắt lại, lực lượng hội tụ thành một lưỡi đao vô hình, bắt đầu chuyển động từ trên xuống dưới. La Chinh muốn tạo thành một cơn bão đao bén, nhưng lưỡi đao vô hình vừa mới sinh ra đã bị phá hủy.

“Ồ?”

La Chinh nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.

“Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ngươi à?”

“Nơi bị sinh linh hỗn loạn làm ô nhiễm sẽ do chúng ta định đoạt!”

“Người… Chết đi!”

Sau khi Xà Linh Vương nói xong thì bàn tay lớn kia đột nhiên dùng lực.

“Đoàng!”

Cả người La Chinh bị bàn tay lớn bóp nát.

“Ha ha, suy cho cùng cũng chỉ là một tên loài người tầm thường mà thôi. Đương nhiên hắn không thể đoán ra được ý của Hàng Cách Giả đại nhân rồi. Chúng ta…” Xà Linh Vương nói được nửa câu thì ngừng lại.

Một La Chinh khác lại xuất hiện ở ngoài khu vực bị ô nhiễm nhìn chằm chằm bên này với vẻ mặt thờ ơ: “Trong thân thể của những sinh linh hỗn loạn này tràn ngập năng lượng ‘Phán Vực Cực Thái’, mà Phán Vực Cực Thái là một năng lượng chuyên dùng để gây ô nhiễm. Ta chưa dùng loại năng lượng này bao giờ nên chỉ muốn nghiệm chứng mà thôi, thế mà lại khiến ngươi vui mừng thế à?”

La Chinh bản tôn đứng trên đài Phỉ Thúy, người xuất hiện lúc này chỉ là hóa thân trong cơ thể hắn mà thôi. Hắn muốn có bao nhiêu loại hóa thân trong cơ thể này mà chẳng được.

“Ngươi đi chết đi!”

Xà Linh Vương bị La Chinh mỉa mai như vậy thì thẹn quá hóa giận. Những hài cốt màu đen kia lại tạo thành một bàn tay lớn chụp về phía La Chinh.

Hắn không hề né tránh, mặc cho bàn tay kia bóp nát mình.

Hóa thân trong cơ thể này vừa bị bóp nát thì một La Chinh khác lại xuất hiện. Hắn hơi giơ tay lên, từng quả cầu ánh sáng lớn chừng viên bi ngưng kết ở sau lưng La Chinh.

Những quả cầu ánh sáng này không phải được tạo từ sức mạnh Toàn Năng mà là “Tịnh Hóa Cực Thái”, nó có thể thanh lọc không gian bị “Phán Vực Cực Thái” làm ô nhiễm một cách nhanh chóng.

“Vèo vèo vèo vèo…” Quả cầu ánh sáng bay về phía hài cốt màu đen như mưa. Khi quả cầu ánh sáng chạm vào những hài cốt màu đen này thì lập tức xuyên vào bên trong. Màu đen của những hài cốt này nhanh chóng biến mất, khôi phục lại màu sắc máu thịt bình thường của thân thể.

Vô số hài cốt màu đỏ máu nổi bồng bềnh giữa không trung, khí tức khủng bố hơn mấy phần. Nhưng không gian vốn bị ô nhiễm đã quy về với chủ cũ.

Nếu La Chinh không lấy được Thiên Hoàn Trượng thì khi đối mặt với Phán Vực Cực Thái sẽ chẳng có cách nào đối phó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng Cách Giả làm ô nhiễm toàn bộ vùng đất sơ khai, từng bước xâm chiếm. Nhưng bây giờ, La Chinh có thể phản kích một cách dễ dàng.

“Chúng ta có ưu thế sân nhà, dù vùng đất Tuyệt Táng có mạnh mẽ xông tới cũng chẳng làm gì được” Nữ Oa mỉm cười nói, tình thế còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng.

“Ta không có cơ hội ra tay…” La Niệm hơi thất vọng. Trận chiến này đã khiến cậu kích động từ lâu, nhưng La Chinh chỉ dùng mấy hóa thân trong cơ thể đã ngăn được vùng đất Tuyệt Táng.

“Đường đường là Hàng Cách Giả mà lại làm rùa đen rút đầu, dựa vào Xà Linh Vương và những thứ không chịu nổi một kích này?”

La Chinh vừa hỏi vừa chế tạo lưỡi đao vô hình giết chết sinh linh hỗn loạn. Đợi hài cốt của sinh linh hỗn loạn tích lũy tới một mức nhất định, hắn lại dùng Tịnh Hóa Cực Thái để thanh lọc chúng.

“Đối phó với ngươi, chẳng cần Hàng Cách Giả phải ra trận!” Giọng nói của Xà Linh Vương lại vang lên một lần nữa.

Cùng lúc đó… Những cánh cổng không gian lớn hơn lại xuất hiện. Sau khi cổng không gian lớn mở ra, từng sinh linh hỗn loạn có hình thể to lớn, hình thái vẫn muôn hình vạn trạng như cũ. Có rắn lớn nhiều đầu, có quỷ rống tay dài, có sói nhện nhiều chân…

“A…” La Chinh nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra biểu cảm trào phúng.

Trừ thể trạng khổng lồ thì những sinh linh hỗn loạn này chẳng khác những sinh linh hỗn loạn lúc trước chút nào. Thậm chí hắn không hề thay đổi phương thức công kích, vẫn dùng rất nhiều lưỡi đao vô hình bao phủ những quái vật khổng lồ này.

Ưu thế duy nhất của những sinh linh hỗn loạn to lớn này chính là có thể bị cắt thành nhiều mảnh hơn…

Tất cả những sinh linh hỗn loạn này như tre già măng mọc, không sợ chết lần lượt cống hiến từng đợt từng đợt sinh mệnh.

Số lượng lên tới hàng chục nghìn… Hàng chục triệu… Hàng trăm triệu…

Từng đợt hài cốt màu đen bị thanh lọc, biến thành hài cốt máu thịt không đếm xuể. Hàng Cách Giả muốn dùng “Phán Vực Cực Thái” làm ô nhiễm vùng đất sơ khai là chuyện mơ mộng hão huyền.

Văn Địa Chi luôn giữ im lặng quan sát trận tàn sát này. Mặc dù “Phán Vực Cực Thái” bị La Chinh hóa giải, y vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Hàng Cách Giả có trí tuệ tuyệt đỉnh, không thể nào làm chuyện không có ý nghĩa gì. Dùng những sinh linh hỗn loạn này để hấp dẫn sự chú ý của mọi người ư?

Văn Địa Chi ngẩng đầu nhìn góc nhọn đâm vào vùng đất sơ khai. Góc nhọn này chỉ là một phần nhỏ của vùng đất Tuyệt Táng thôi nhưng đã là một quái vật khổng lồ rồi.

Vùng đất Tuyệt Táng chân chính đủ để nuốt hết hai vùng đất sơ khai.

Nuốt hết…

Văn Địa Chi đột nhiên nhướng mày: “La Chinh, bắn hình ảnh bên ngoài của vùng đất sơ khai ra đi”

Trên đài Phỉ Thúy, La Chinh bản tôn nhìn y với ánh mắt kỳ lạ, đưa tay khẽ chỉ một cái. Trên đài Phỉ Thủy bắn ra một hình ảnh ngoại vực. Bọn họ có thể nhìn thấy rõ một góc của vùng đất Tuyệt Táng đâm vào bên trong vùng đất sơ khai.

“Sao vậy, Địa Chi?” Khổ Thụ cũng hơi kinh ngạc.

Văn Địa Chi nhìn chằm chằm hình ảnh vừa bắn ra và nói: “La Chinh, người dùng toàn lực đẩy góc nhọn kia ra đi”

“E rằng khó mà làm được” La Chinh lắc đầu, điều này có nghĩa là cần nhấc toàn bộ vùng đất Tuyệt Táng lên.

Với lực lượng của La Chinh có thể ngăn cản vùng đất Tuyệt Táng tiến một bước tới xâm lấn, nhưng muốn hoàn toàn thoát khỏi vùng đất Tuyệt Táng cũng không đơn giản. Hắn có khuynh hướng muốn chiến với Hàng Cách Giả, nhưng gã lại không hề lộ diện.

“Ngươi thử một lần xem!” Văn Địa Chi đề nghị.

Mặc dù La Chinh cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn làm theo lời Văn Địa Chi. Phân thân của hắn khẽ nhấc tay một cái… Lực lượng của toàn bộ vùng đất sơ khai đều tập trung ở góc nhọn.

“Ình ình ình…” Góc nhọn vừa được toàn lực nâng lên một khoảng cách lại tiếp tục đổ ập xuống.

“Không làm được…” La Chinh lắc đầu.

Văn Địa Chi lại chỉ vào hình ảnh ngoại vực, nói: “Rõ ràng ngươi nâng một góc của vùng đất Tuyệt Táng lên, hình ảnh vùng đất Tuyệt Táng ở ngoại vực lại chẳng có động tĩnh gì. Hình ảnh này là giả tượng, là giả tượng mà Hàng Cách Giả chế tạo cho ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận