Bách Luyện Thành Thần

Chương 2070: Dựa vào cái gì

Đồ Ách từng muốn bắt La Chinh bằng tay không vì đang ôm thái độ đùa cợt, tựa như con người bắt ruồi bằng tay không vậyBây giờ gã ta đã nghiêm túc, vô số tia chớp màu máu bao phủ trong phạm vi nghìn trượng và biến nó thành một vùng đất chết.

Tinh Lân ở xa thấy thế thì không khỏi rùng mình: “Tên kia cũng là kỳ tài hiếm có trong Thần vực, xem ra bây giờ phải chết thật rồi…”

“Đừng!”

La Yên hét lên.

Đồ Ách ra tay quá nhanh, La Yên hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Thấy vòng tia chớp đỏ ấy vờn quanh, đôi mắt nàng bỗng trợn trừng, gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ phẫn nộ!

“Vù…”

Nàng di chuyển, Oa Ảnh to lớn cũng di chuyển theo, tiếp đó liều mình vọt về phía Đồ Ách.

“Chỉ dựa vào ngươi à?”

Đồ Ách nhìn La Yên điều khiển cái bóng xông đến, bàn tay khổng lồ bỗng vung lên rồi giáng một cú đấm với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với cơ thể to tướng của mình.

Một bóng nắm đấm to lớn đánh thẳng vào Oa Ảnh.

“Ầm!”

Oa Ảnh chịu cú đấm ấy, trên bề mặt bắt đầu lóe lên vô số gợn sáng.

Hiện giờ La Yên không thể hoàn toàn khống chế Oa Ảnh, huống hồ Oa Ảnh này chỉ là hình dạng sơ cấp nhất thôi.

Như Vũ Thái Bạch đã nói, truyền thừa Oa Ảnh này rất phi phàm, không phải là vật của Thần vực.

Tuy nhiên, dù Oa Ảnh do La Yên điều khiển phi phàm đến đâu thì cũng chỉ mới là hình thái trẻ con, có thể đối đầu trực diện với ác ma đã là khá mạnh rồi.

Oa Ảnh lóe sáng một lúc rồi không ngừng co rút lại, ánh sáng tím cũng hội tụ về ngực của La Yên.

Ánh tím trong đôi mắt nàng chớp tắt điên cuồng, vẻ mặt nàng vô cùng đau đớn, cơ thể cũng rơi xuống dưới.

Phản phệ đã bắt đầu.

La Yên nhìn biển tia chớp đỏ với ánh mắt không cam lòng, nói khẽ: “Ca ca, xin lỗi, Yên nhi không thể bảo vệ ca ca”

Vào lúc này, La Yên mới cảm nhận rõ sự bất lực trước số phận.

“Bộp!”

La Yên rơi xuống đất, cái bóng từ từ co rút về ngực nàng.

Trong quá trình đó, nó cũng bắt đầu cắn nuốt tâm trí của nàng.

Sau khi chiếm ưu thế, Oa Ảnh sẽ thay thế La Yên và trở thành người kiểm soát cơ thể này.

Thời điểm đó, La Yên sẽ triệt để biến thành một dạng sinh linh khác.

Cho nên Vũ Thái Bạch chưa bao giờ cho La Yên triệu hồi Oa Ảnh hoàn chỉnh ra ngoài khi còn ở linh sơn Bất Chu.

La Yên nằm dưới đất lại bình tĩnh đến lạ thường. Nàng nghiêng mặt nhìn tia chớp cách đó không xa, bĩu môi.

“Tiếc là đến lúc này cũng không thấy được ca ca…” Nàng thì thào.

Nam Lang Hoa ở phía dưới tấm bia đá xanh thấy thế bèn thở dài: “Đôi huynh muội này biến thái đến thế mà còn phải bỏ mạng tại đây, chắc là mình cũng không thoát được…”

Mặc dù vậy, Nam Lang Hoa không hề hối hận với lựa chọn của mình.

Dù cho hắn ta có bỏ chạy trong màn sương này thì cũng khó tránh khỏi đường chết.

Bao nhiêu người trong đám chân thần chạy tán loạn kia có thể rời khỏi vùng đất Đạo Tranh một cách bình yên chứ?

Ngay khi mọi người cho rằng La Chinh chết chắc, một cái bóng lại chạy băng băng trong biển tia chớp đỏ máu kia!

La Yên chớp mắt, vẻ nghi hoặc thoáng hiện trên gương mặt. Thế nhưng khi cái bóng kia chui ra khỏi vùng tia chớp đỏ máu và trở nên rõ ràng hơn thì nàng lại trợn to mắt ngay lập tức.

Cơ thể La Chinh đang tỏa ra ánh sáng vàng.

“Lời hứa Thái Sơ!”

Đến Đồ Ách cũng tỏ ra kinh ngạc.

Lời hứa của Thái Sơ có thể bất chấp sự ăn mòn của mọi năng lượng trong Thần vực.

Kẻ mạnh mẽ như Đồ Ách, tuy được tạo nên bởi sức mạnh tín ngưỡng tiêu cực của Thần vực nhưng nguồn gốc sức mạnh vẫn đến từ Thần vực, bởi vậy gã ta không thể nào làm tổn thương La Chinh!

“Vèo!”

Sau khi lao ra ngoài, La Chinh gần như bộc phát toàn bộ sức mạnh để vọt về phía La Yên.

Cùng lúc đó, hắn dùng ý nghĩ để triệu hồi phân thân.

Huân vung cây giáo dài nhảy vọt lên, không ngừng nhún nhảy trên người Đồ Ách với tốc độ cực nhanh!

So với cơ thể to lớn của Đồ Ách, Huân chẳng khác gì một con rệp.

Thế nhưng chỉ thoáng chốc mà Huân đã nhảy đến trước mặt Đồ Ách, sau đó ném cây giáo trong tay ra!

“Phập!”

Trong lúc Đồ Ách còn kinh ngạc, cây giáo ấy đã đâm vào mắt của gã ta.

“Chạy!”

La Chinh ôm La Yên dậy.

Hắn không có thời gian lựa hướng nên cứ chạy băng băng về phía trước.

Kiếm Ngao thấy thế bèn quát to lần nữa: “Đệ tử Kiếm tộc, yểm hộ cho bọn họ!”

Nếu bọn Kiếm Ngao có thể bảo vệ mạng sống của huynh muội La gia thì hy sinh cũng đáng lắm.

Dưới sự chỉ huy của Kiếm Ngao, mười hai đệ tử Kiếm tộc lại hóa thành kiếm và nhanh chóng phóng đến trước mặt Đồ Ách.

“Cút!”

Hiện giờ Đồ Ách đã phẫn nộ, gã ta giơ tay đập Huân bay ra ngoài.

Đồ Ách không hề nhìn bọn đệ tử Kiếm tộc, cơ thể chợt lóe lên rồi lại biến mất lần nữa.

Gã ta có thể dịch chuyển không gian trong vùng đất Đạo Tranh, hai con kiến kia làm sao có thể bỏ chạy chứ?

La Chinh ôm La Yên lao đi hơn mười dặm, ấy thế mà bóng dáng của Đồ Ách lại hiện ra trước mặt hắn như một ngọn núi không thể vượt qua.

“Ngươi còn ương ngạnh hơn cả đám trùng tử hồn trong vực thẳm Ma Vực nữa” Đồ Ách lạnh lùng nhìn La Chinh.

La Chinh không ngừng lui về sau, lòng đã vô cùng suy sụp.

Việc chiến đấu với một ác ma ngang ngửa á thánh vẫn quá miễn cưỡng.

Hắn còn hai lời hứa của Thái Sơ, nhưng La Yên không thể chống chọi lại tia chớp máu. Chẳng lẽ kết cục cuối cùng vẫn là chết tại nơi đây sao?

“Ca ca” Môi của La Yên đã tái nhợt. Nàng cố gắng xốc lại tinh thần để vươn tay vuốt ve gương mặt của La Chinh: “Ca ca đã cố gắng hết sức rồi, đừng vùng vẫy nữa…”

“Muội nói linh tinh gì vậy?” La Chinh vừa lùi về sau vừa nghĩ cách chạy trốn.

Khác với La Yên, hắn đã trải qua tình cảnh tuyệt vọng như thế này không chỉ một lần, cho dù phải chết thì hắn cũng không muốn bỏ cuộc.

“Muội muội của ngươi nói rất đúng” Giọng nói âm u của Đông Phương Quỷ truyền đến từ đằng sau La Chinh: “Phí sức vùng vẫy cũng vô dụng thôi, đón chờ cái chết mới là kết cục sau cùng của ngươi!”

Đông Phương Quỷ biết mình không thể thoát chết nên không hề sợ hãi mà đi theo sau bọn họ.

La Chinh liếc nhìn Đông Phương Quỷ rồi cười lạnh: “Bản thân ngươi vặn vẹo như giòi bọ rồi nghĩ rằng mọi người trên đời này đều giống mình à?”

Đồ Ách cũng nở nụ cười trước lời nói của La Chinh: “Trong mắt ta thì đám thần các ngươi cũng chẳng khác gì giòi bọ!”

Đông Phương Quỷ cười khẩy: “Nghe chưa? Ngươi cho rằng mình là ai, dựa vào cái gì mà giả bộ cao quý hơn ta? Ha ha ha…”

Tiếng cười của Đông Phương Quỷ rất là chói tai, La Chinh thì sa sầm mặt mày.

Đông Phương Quỷ còn đang cười thì chợt có một giọng nữ trong trẻo phát ra từ màn sương dày đặc.

“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc thằng bé là con trai của ta…”

Dứt lời, một bóng người duyên dáng chậm rãi bước ra khỏi sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận