Bách Luyện Thành Thần

Chương 2919: Gánh tín vật

Diễm Phi vội vội vàng vàng từ Thái Đích Cung chạy tới. Lúc thấy Phượng Ca tỉnh lại, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má bàBà sải bước xông lên, ôm Phượng Ca vào lòng, vậy mà lại nghe thấy câu hỏi lạnh như băng của nàng vang lên: “Bà là ai? Ôm ta làm gì?”

Vẻ mặt của Diễm Phi biến đổi. Bà nhìn Phượng Ca thật kỹ, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn La Chinh.

La Chinh vừa mới giải thích với mấy người Ninh Vũ Điệp xong, bây giờ gặp Diễm Phi, hắn lại phải giải thích lại lần nữa.

“Ở bên trong Ám vực, Phượng Ca bị một Thuần Khiết Giả đoạt xác” La Chinh nói với Diễm Phi.

“Ta biết” Diễm Phi tỉnh táo trả lời.

“Bà biết?” La Chinh ngạc nhiên hỏi lại.

Diễm Phi gật đầu: “Thuần Khiết Giả trong Ám vực muốn chiếm thân xác Lăng Sương nhưng bị ta đánh chết rồi”

Vừa nghe Diễm Phi nói vậy, La Chinh mới chợt hiểu ra.

Linh hồn con quái mặt heo tên Hổ Doãn kia mạnh hơn Phượng Ca rất nhiều, La Chinh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà linh hồn Hổ Doãn lại đoạt xác thất bại.

Lúc Phượng Ca rơi xuống dưới phần mộ, La Chinh cũng cho rằng nàng xong đời rồi, thế mà cuối cùng Phượng Ca lại thành Thuần Khiết Giả!

“Ta muốn biết sau đó như thế nào?” Diễm Phi sững sờ nhìn Phượng Ca, hỏi.

“Phượng Ca biến thành Thuần Khiết Giả, nàng có một thân xác mới ở Bỉ Ngạn, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ” La Chinh trả lời.

Trong mắt Diễm Phi lộ ra vẻ bất ngờ. Lúc ấy bà đã biết là âu trong linh hồn Phượng Ca xảy ra chuyện độn trời như thế thì tình hình sẽ trở nên rất rắc rối, nhưng lại không ngờ sẽ diễn tiến đến mức như này. Chuyện này chưa ai từng gặp phải cả.

“Mạnh cỡ nào, so với ngươi thì sao?” Diễm Phi hỏi.

“Mạnh hơn thân xác của ta gấp mấy lần, trong Thập Tam Trọng Thiên không ai có thể chống lại. Hơn nữa, nàng có thể giết chết sinh linh Ám vực trong nháy mắt” La Chinh trả lời.

Sức mạnh của thân xác Phượng Ca ở Bỉ Ngạn đã vượt xa La Chinh. Không biết nàng có thể chống lại cậu bé ba mắt và con vượn khổng lồ kia hay không, nhưng cho dù sức mạnh của cậu bé ba mắt và vượn khổng lồ mạnh hơn Phượng Ca thì Phượng Ca còn có thể thi triển Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang, sinh linh Ám vực không có sức đánh trả dưới ánh sáng này.

“Nàng có thể rời khỏi Thập Tam Trọng Thiên hay không?” Diễm Phi tiếp tục truy hỏi.

Thuần Khiết Giả là sinh linh Bỉ Ngạn và là kẻ đứng đầu trong một trọng thiên cố định, Thuần Khiết Giả ở Bỉ Ngạn trọng thiên cao hơn còn được gọi là “Thiên Chủ”.

Có điều Thiên Chủ mạnh đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể ở lại trong tầng trời đó. Nếu Phượng Ca có thể tiến lên cao trong Bỉ Ngạn, vậy thân phận Thuần Khiết Giả của nàng có ý nghĩa vô cùng lớn!

Vấn đề này La Chinh còn chưa nghĩ tới, hắn nói: “Sau khi chúng ta thoát khỏi Ám vực đã nhanh chóng rời khỏi Bỉ Ngạn, còn chưa thử nghiệm”

“Ừ” Diễm Phi gật đầu, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Phượng Ca: “Bây giờ nhìn lại, lúc ta giết Thuần Khiết Giả kia, dương hồn của nó còn ở lại trong cơ thể Phượng Ca, hơn nữa đã sáp nhập vào ngọn lửa ký ức của Phượng Ca…”

“Có cách nào khôi phục không?” La Chinh hỏi.

“Ngọn lửa ký ức yếu ớt mà phức tạp, nhưng cũng không phải không có cách gì, chỉ có điều quá trình này sẽ rất phiền phức” Diễm Phi sâu xa nói.

La Chinh cũng đã từng thấy rất nhiều ngọn lửa ký ức. Trong Thần vực, những ngọn lửa ký ức kia có thể tạo thành một vùng biển, và có thể được người ta lấy ra rồi nhét vào tựa như lửa ký ức của Hàm Lưu Tô…

Có điều những ngọn lửa ký ức này đều là hoàn chỉnh, không vỡ tan tành như Phượng Ca.

Nhưng trong Thiên Cung có vô vàn nhân tài dị sĩ, kiểu gì cũng sẽ có cách giải quyết.

“Trở về Thái Đích Cung với ta trước đã, những ngày qua mẫu thân thật sự rất lo lắng” Diễm Phi nói, mặt đầy thương tiếc.

Ai ngờ Phượng Ca đẩy tay Diễm Phi ra, hừ một tiếng: “Ai trở về với ngươi chứ, ta phải ở lại bên cạnh phu quân”

“Phu quân?” Sắc mặt Diễm Phi trầm xuống.

Mặc dù Diễm Phi đánh giá cao La Chinh nhưng con gái bà thân thể nghìn vàng, là điện hạ được cưng chiều trong Thái Đích Cung, sao có thể tùy tiện gọi người ta là phu quân như vậy được? Thậm chí bà còn hoài nghi La Chinh đã làm gì Phượng Ca…

Trên mặt đám người Lăng Sương, Ninh Vũ Điệp lập tức hiện lên ý cười. Lúc trước La Chinh đã từng giải thích rõ cho họ, từ khi Phượng Ca bò ra khỏi phần mộ đã vô cùng phụ thuộc và ỷ lại vào hắn.

La Chinh xấu hổ vô cùng, chỉ phải nhắm mắt giải thích lại lần nữa với Diễm Phi.

Ký ức của Phượng Ca đã mất, trí khôn của nàng hệt như đứa trẻ sáu bảy tuổi, có lẽ là theo phản xạ lựa chọn ỷ lại vào hắn.

Diễm Phi muốn chữa khỏi cho Phượng Ca nên đương nhiên sẽ không chịu để Phượng Ca ở lại đây.

Trước sự kháng cự, không chịu phối hợp của Phượng Ca, bà đưa ngón tay khẽ phẩy qua trán của nàng, lập tức khiến nàng chìm vào giấc ngủ mê man.

Phượng Ca tung hoành ngang dọc trong Bỉ Ngạn lại không hề có sức chống cự trước mặt Diễm Phi, cứ thế bị Diễm Phi đưa đi.

Sau khi đã biết được kha khá về những gì xảy ra trong Ám vực, Lăng Sương cũng lựa chọn cáo từ. Chỉ có điều trước khi rời đi, ánh mắt nàng có vẻ hơi u oán.

Sự trở về của La Chinh đã khiến căn đình viện biệt lập này náo nhiệt trở lại. Những ngày qua, không chỉ có Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm mệt mỏi từ trong ra ngoài, mà ngay cả Tiểu Nhân và Tiểu Hân cũng than thở liên tục. Tâm tình của mọi người đều tối tăm u ám, hôm nay như thể rẽ mây thấy mặt trời.

Để bọn họ chịu đau khổ theo mình, trong lòng La Chinh cũng khổ sở, mấy ngày nay đều bầu bạn cả ngày.

Sau bảy ngày, La Chinh mới lựa chọn bế quan.

Văn Minh Chi Khí quá quan trọng với hắn, gánh được nó sớm ngày nào yên tâm ngày ấy.

Văn Minh Chi Khí không chỉ là tín vật Bỉ Ngạn hùng mạnh mà trong đó còn ẩn giấu một phần thiếu sót của Dung Đạo Đại Nhất Thống. So với tín vật Bỉ Ngạn này, La Chinh cảm thấy hứng thú với phần thiếu sót kia hơn.

“Vụt…”

Chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên chậm rãi khuếch tán trong cơ thể La Chinh.

Lúc luồng chân ý này tản ra, toàn bộ thế giới trong cơ thể đều trở nên hài hòa và nhu thuận hơn.

Mặc dù hàng nghìn hàng vạn sinh linh không có cách nào lĩnh ngộ được chân ý của đạo kia, nhưng chỉ riêng khí tức tỏa ra từ chân ý cũng khiến không ít người có thiên phú được hưởng lợi ích vô cùng lớn.

Một vài võ giả, chân thần có thiên phú xuất chúng đều bế quan tại chỗ, muốn tiến hành đột phá nhân lúc khí tức này bao phủ.

Ban đầu, lúc dẫn Lực Thần Đồ Đằng vào, sức mạnh Bỉ Ngạn kinh khủng đã tạo thành áp lực quá khủng khiếp đối với thế giới trong cơ thể La Chinh. Nhưng lúc đặt Văn Minh Chi Khí vào thì động tĩnh lại không lớn lắm.

Thoạt nhìn nó chỉ như một món hàng thủ công hình thoi được điêu khắc từ ngọc xanh, hình dạng rất bình thường. Tuy nhiên, khi nó xuất hiện, toàn bộ Thiên Phạn vực đều chấn động.

“Ầm…”

Từng đường Phạn văn bắt đầu lóe lên ánh vàng.

Lúc dùng chân ý Nhất Niệm Thiện Ác gánh Tâm Thần Chi Nhãn, Thiên Phạn vực có một trăm lẻ bốn Phạn văn sáng lên.

Lúc dùng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng gánh Lực Thần Đồ Đằng, có một trăm bốn mươi Phạn văn sáng lên.

Lần này dùng chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên gánh Văn Minh Chi Khí, số Phạn văn sáng lên chính là ba trăm sáu mươi sáu!

“Cạch!”

Mỗi một Phạn văn tỏa sáng lấp lánh đều kéo theo một sợi xích.

Ba trăm sáu mươi sáu sợi xích phóng tới, quấn quanh Văn Minh Chi Khí.

“Văn Minh Chi Khí không thể coi là tín vật Bỉ Ngạn trong Sắc Giới” Hóa thân bên trong của La Chinh nhìn Văn Minh Chi Khí cách đó không xa, lẩm bẩm.

Thông thường, cho dù tín vật Bỉ Ngạn bên trong Thập Tam Trọng Thiên mạnh mẽ đi nữa cũng chỉ thích hợp với Bách Phạn Vực, như Lực Thần Đồ Đằng thân là tín vật Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên cũng chỉ cần một trăm bốn mươi Phạn văn là có thể gánh được rồi.

“Ha ha…”

Trong Văn Minh Chi Khí vọng ra tiếng cười nhạt của Thanh Ngọc Chi Linh, nó nói: “Đây là kết quả sau khi chúng ta trốn vào Thập Tam Trọng Thiên và bị quy tắc áp chế. Nếu không, e là Thiên Phạn vực cũng khó mà tiếp nhận nổi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận