Bách Luyện Thành Thần

Chương 3567: Cùng đường bí lối

Uy lực của bột Cố Lôi rất mạnh. Lúc trước, Thú Thiên Khiển đuổi bắt khiến Nhân tộc rơi vào đường cùng, chúng bị Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng thứ này giết chết. Những tia sét kia nổ ra giống như hàng nghìn hàng vạn con rắn điện đang uốn lượn tản ra xung quanh“Ông…”

Tiếng nổ quá dày đặc nên nghe như một hồi tiếng vang chói tai. Tất cả mọi người không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ có thể thấy ánh sáng trắng xuất hiện, trời màu trắng, đất cũng màu trắng. Tất cả đều bị màu trắng kia xâm chiếm. Một lúc lâu sau, ánh sáng trắng tan hết thì thị lực của mọi người mới khôi phục.

Trên bầu trời đã không thấy bóng dáng của ruồi Địa Long, một phần ruồi Địa Long bị sấm sét được tạo ra khi bột Cố Lôi nổ tiêu diệt, phần còn lại thì rơi xuống mặt đất. Một số ít là bị nổ chết, phần nhiều là bị ngất xỉu.

Thiên Nhãn Nham Đằng cũng không khách sáo, nó không hề dừng lại mà đi thẳng về phía trước.

Người đầu trâu và tinh linh Diệt Không vốn đã tới gần chỗ đám La Chinh, đang định chặn đường thì thấy trên bầu trời xuất hiện sấm sét. Đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không bị dọa không hề nhẹ.

“Đó là bản lĩnh gì?”

“Sấm sét đáng sợ quá…”

“Màu sắc và uy lực của sấm sét giống với sấm sét của đồng bằng Thiên Lôi. Bọn họ đưa một nửa số sấm sét của đồng bằng Thiên Lôi tới đây?”

Tinh linh Diệt Không và người đầu trâu bị sấm sét dọa sợ nên không chặn đường. Ngay cả tinh linh tóc lam và người đầu trâu sừng vàng đều chần chờ một lúc lâu, tới tận khi thiên Nhãn Nham Đằng đã trèo lên tầng thứ năm.

“Không đuổi theo sao?” Tinh linh tóc lam hỏi.

“Nếu họ còn sấm sét như thế này thì chúng ta phải làm sao?” Người đầu trâu sừng vàng cau mày nói.

Tinh linh tóc lam suy nghĩ một lúc: “Cứ theo sau trước đã, chắc chắn sẽ có dị tộc khác ra tay!”

Nhóm tham gia tiêu diệt đoàn người La Chinh là phần lớn dị tộc của Thái Thanh Thiên. Cứ để đám dị tộc không biết chuyện xông lên chịu chết, hai đại tộc bọn họ sẽ được hời to, như vậy an toàn hơn rất nhiều.

“Cứ thế đi!” Người đầu trâu sừng vàng cũng cảm thấy ý kiến này không tệ.

Thế là hai dị tộc lớn không tiếp tục khăng khăng muốn đi chặn đường đám La Chinh nữa, mà bọn chúng vừa bám theo vừa duy trì một khoảng cách nhất định.

Độ rộng của tầng thứ năm cao nguyên Thiên Thê còn chưa bằng một phần mười của tầng thứ nhất, tầng thứ sáu lại càng hẹp hơn. Trên thực tế, tầng thứ bảy chính là một cái sân rộng chừng vài trượng. Với tốc độ của Thiên Nhãn Nham Đằng, họ nhanh chóng đi qua tầng thứ năm và lên thẳng tầng thứ sáu.

Một phía khác của cao nguyên Thiên Thê, một lượng lớn dị tộc đang tràn vào, đội ngũ dị tộc gia nhập vào cuộc truy đuổi càng lúc càng đông. Những dị tộc này không hợp tác với nhau như nỗi lo của thợ săn Bất Hủ. Tuy mục tiêu của những người này là đám người La Chinh nhưng vì thời gian quá cấp bách, cộng thêm giữa người của dị tộc có thù hận nên có hợp tác với nhau cũng vô cùng cảnh giác.

Cho dù người của hai dị tộc đi cùng nhau, nhưng trong sự hợp tác vẫn có khoảng cách.

“Rào rào rào…”

Trên đỉnh của cao nguyên Thiên Thê có nhiệt độ rất thấp, từng đống tuyết tích tụ trên đồng bằng, xung quanh là một mảnh trắng xóa. Sau khi Thiên Nhãn Nham Đằng vượt qua tầng thứ sáu, nó đã nhanh chóng leo lên vách núi của tầng thứ bảy. Ba tên thợ săn Bất Hủ, Nữ Oa, Phục Hy hơi căng thẳng. Nếu gió của khe núi Tử Phong thổi thì vị trí này của cao nguyên Thiên Thê chính là góc chết, không có cách nào để chạy thoát.

Sau khi Thiên Nhãn Nham Đằng xông lên tầng thứ bảy, Huyết Nha, Huyết Sư, Phục Hy và Nữ Oa đều nín thở, nhìn chằm chằm về phía xa. Nơi đó có một khe núi rộng lớn. Trong khe núi kia, từng làn gió tím giống như từng sợi tơ màu tím đang bay phất phơ từ trên xuống dưới.

“Gió thổi rồi…” Phục Hy thì thào.

Nữ Oa cau mày, thứ bày trước mặt nàng chính là một đề khó không có cách phá giải. Vẻ mặt của Đông Hoàng, lão Anh và đám thợ săn Bất Hủ cũng chuyển từ hy vọng thành thất vọng. Trên mặt họ đầy mây đen.

Lúc gió trên khe núi Tử Phong bắt đầu thổi thì không thể đi qua đó được. Tất cả những sinh linh nhảy từ trên không tới đều bị cuốn vào trong khe sâu, tuyệt đối không có khả năng sống sót…

Trong khe núi Tử Phong ẩn chứa pháp tắc của ‘gió’, gần như không thể phá giải.

“Những cơn gió này nén ở trong khe núi Tử Phong, chúng ta bay phía trên để đi qua đó cũng không được à?” La Chinh nhìn chằm chằm luồng gió màu tím kia và hỏi.

“Ha ha…” Huyết Lang cười khan hai tiếng, gã không biết bản lĩnh của La Chinh từ đâu tới, nhưng lượng kiến thức của hắn đối với Tam Thanh Thiên lại ít tới đáng sợ: “Ngươi bay ở trên không để qua đó thì những luồng gió màu tím kia cũng sẽ tự động cuốn lên. Chỉ cần gió bắt đầu thổi thì đây chính là một con đường cùng. Vì thế, vừa rồi các ngươi không nên lựa chọn con đường này!”

Đám người Phục Hy, Nữ Oa nhíu mày, sắc mặt họ càng lúc càng ảm đạm. Lần này, bọn họ đã đánh cược sai.

“Thì ra là thế!” La Chinh hơi nhíu mày, trên mặt lại chẳng có chút bối rối nào.

“Cái gì mà thì ra là thế…” Huyết Lang càng bất mãn hơn, gã hối hận vì mình đã không nỡ rời xa hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha, bản thân không nên đi theo mấy người của Nhân tộc này.

Thiên Nhãn Nham Đằng biết rõ mọi người đang thảo luận cái gì, nhưng từ đầu tới cuối nó duy trì im lặng. Từ lúc nó giao nguồn gốc sinh mệnh ra, tính mạng của nó đã không còn trong tay mình nữa.

Đoàn người bên này vừa tới bên cạnh khe núi Tử Phong, một bên khác cũng có dị tộc lục tục leo lên. Đó là một đám sinh linh hình chuột có hình thể chỉ bằng bàn tay nhưng võ trang đầy đủ, là mấy chục cơ thể sống chìm trong sương mù, là ba bốn người khổng lồ giống cái cây khô cao chừng hai mươi trượng. Ngoài ra còn có hai Ngạc Yêu Vương có sát ý nồng đậm, người đầu trâu và tinh linh Diệt Không cũng nhanh chóng xuất hiện.

Đám dị tộc này không tùy tiện xông lên.

Tinh linh tóc lam đã tính kỹ, nó muốn để những dị tộc khác xông lên trước. Nhưng những dị tộc khác cũng không hề ngốc. Đoàn người La Chinh đáng giá được văn minh Nguyên Linh treo thưởng thì tuyệt đối không phải kẻ yếu.

“Tên nhãi, ngươi phá hủy Ngạc thổ, giết chết tộc nhân của ta. Hôm nay, ta muốn nhìn xem ngươi chạy trốn được tới đâu!” Một trong hai Ngạc Yêu Vương tiến lên hai bước. Nó hận không thể nuốt chửng La Chinh.

Đám dị tộc khác nghe nói như vậy thì sắc mặt cũng hơi đổi. Người cây khô khổng lồ kia lại chậm rãi hỏi: “Ngạc Yêu Vương, Ngạc thổ bị phá hủy rồi?”

Bây giờ Ngạc thổ vắng lặng như tờ, người ngoài cũng không dám tiến vào tìm hiểu. Người biết tình huống hiện giờ của Ngạc thổ cũng không nhiều.

“Hừ!” Ngạc Yêu Vương không trả lời.

“Là đám người này phá hủy sao?” Người cây khô khổng lồ có tính cách hỏi chuyện phải hỏi tới cùng.

“Là tên nhãi kia!” Ngạc Yêu Vương nghiến răng nghiến lợi chỉ vào La Chinh.

Nghe nói như vậy, trên mặt đám người dị tộc càng lúc càng tỏ ra tò mò. Thực lực của đám Ngạc Yêu rất mạnh, ít nhất là xếp vào một trong ba vị trí đầu, muốn hủy diệt bọn chúng là chuyện rất khó. Chẳng phải tên nhãi đánh bại Hắc Mông này chỉ có thân thể cường đại thôi sao?

Hình như tình báo mà bọn họ nhận được hoàn toàn không đúng…

Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng đám dị tộc này không hề bỏ cuộc giữa chừng. Dù sao bọn họ cũng có nhiều dị tộc. Nhưng đám dị tộc này luôn chờ đợi người khác ra tay trước. Ngay cả Ngạc Yêu Vương cũng đè nén sự thù hận của mình, trừng mắt nhìn La Chinh chằm chằm.

Cục diện trở nên căng thẳng. Đám người ở trên thân thể Thiên Nhãn Nham Đằng thì tỏ ra lo lắng, trái lại vẻ mặt của La Chinh thoải mái hơn nhiều.

Thế cục căng thẳng duy trì khoảng một nén nhang, La Chinh dường như cảm ứng được gì đó. Hắn nhìn về phía sau khe núi Tử Phong một cái và nói: “Phục Hy tiền bối, lấy bột Cố Lôi ra chuẩn bị sẵn sàng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận