Bách Luyện Thành Thần

Chương 1957: Chiến đấu kịch liệt

Hơn mười ngày chung sống ngắn ngủi, tính tình của Mục Ngưng cũng đã thay đổi không ít, khiến La Chinh hết sức bất ngờNhưng La Chinh cũng đồng ý với lời nói của Mục Huyết Dung. Ân oán giữa Mục gia và La gia đâu dễ hóa giải như vậy? Ý nghĩ của Mục Ngưng quá ngây thơ.

“Vù vù, vù vù…”

Đúng lúc này, La chinh nghe thấy phía xa có âm thanh truyền đến.

La Chinh ngẩng đầu, phát hiện ra phía trước thần điện Thiên Luân xuất hiện một màn sáng. Mà ở trên bề mặt màn sáng này lại có từng cây thương đen nhánh. Bên trong những cây thương này ẩn chứa một luồng sức mạnh kỳ lạ, như thể bản thân những cây thương này được hình thành từ năm tháng.

“Cái mâu dài màu đen!”

La Chinh khẽ nhướn mày. Trong nháy mắt, hắn nhớ lại lời nói mà vị thần đại viên mãn Kiếm tộc kia để lại “Coi chừng những cái mâu dài màu đen” Xem ra hẳn là lúc vị đại viên mãn của Kiếm tộc xông vào thần điện Thiên Luân đã chết vì những cây thương màu đen này.

Nhưng rốt cuộc trong cây thương này chứa sức mạnh gì mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã khiến vị đại viên mãn Kiếm tộc kia dường như chết đi từ rất nhiều năm rồi vậy?

Với năng lực của Mục Huyết Dung và nhóm thần đại viên mãn, nếu như có thể trực tiếp tiến vào thần điện Thiên Luân thì bọn họ sẽ không lãng phí thời gian sống trong Bàng tộc và Én tộc. Hẳn là lần đầu tiên xông vào thần điện Thiên Luân, bọn họ đã thất bại.

“Nói như vậy, Đông Phương Thái Thanh cũng chết dưới những cái mâu dài màu đen này?” Trong lòng La Chinh suy nghĩ. Sau đó hắn liền phủ định phán đoán của mình. Dù sao vừa rồi Mục Huyết Dung còn nhắc tới chuyện Đông Phương Thái Thanh sẽ tìm đám người Phương Hận Thiếu để gây rắc rối.

Hôm nay, Đông Phương Thái Thanh không đến đây cùng bọn họ, chắc hẳn đã bị thương. Chắc cũng là do cái mâu dài này làm bị thương. La Chinh vừa lén quan sát con rắn kia vừa suy nghĩ.

Khi Vương xà Thiên Luân đi đến trước ánh sáng kia, nó bỗng nhiên thè ra cái lưỡi rắn nhỏ dài, phát ra tiếng “xèo xèo”, sau đó màn sáng bao phủ thần điện Thiên Luân từ từ tách ra một vết nứt.

Trong nháy mắt màn sáng này mở ra, không ít vị thần đại viên mãn đều ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe ra một tia sát ý nhàn nhạt, như có như không.

“Xèo…”

Trong nháy mắt khi bọn họ lóe ra tia sát ý kia, thân hình của con Vương xà Thiên Luân cũng dừng lại một lát. Thân hình to lớn của nó lập tức rút ra khỏi màn sáng, lùi vào trong, đồng thời ngẩng cao đầu, cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

Phương Hận Thiếu thấy vậy thì khẽ phất tay, ra hiệu mọi người đừng vội vã.

Mặc dù những vị đại viên mãn này không thể sử dụng thần đạo, nhưng cũng không coi con Vương xà Thiên Luân này ra gì.

Bọn họ chỉ không thể phá giải màn sáng bao phủ xung quanh thần điện và những cây thương màu đen kia mà thôi, cho nên sau khi thấy màn sáng kia mở ra một khe hở, bọn họ đều không kìm nén được sát ý trong lòng mình.

Không ngờ con rắn này lại cảnh giác như thế, trong lòng các đại viên mãn cảm thấy hơi nặng nề, ai nấy lại cúi đầu xuống một lần nữa.

Đầu của Vương xà Thiên Luân kia liếc nhìn một vòng, thè lưỡi rắn xèo xèo, do dự một hồi lâu mới xua tan nghi ngờ trong lòng mà chui ra khỏi màn sáng một lần nữa, bò về phía tế đàn bên này.

Không biết thân Vương xà Thiên Luân này dài bao nhiêu. Từ thần điện Thiên Luân, nó kéo dài một mạch đến đàn tế trước mặt mà vẫn không thể thấy được toàn thân nó, vẫn còn hơn nửa thân thể đều được giấu trong thần điện Thiên Luân.

“Xèo xèo!”

Sau khi đi lên trên đàn tế, nó thè lưỡi về phía người Ưng tộc, Bàng tộc và Én tộc ở bên dưới.

Các Tù trưởng của ba tộc kia hiểu ý, ào ào bế những đứa bé leo lên đàn tế, đặt bọn nhỏ đang sợ ngây người ở trên đó, sau đó bọn họ đi xuống dưới đàn tế, lại quỳ rạp trên mặt đất.

“Oa oa!”

“Con sợ…”

“Hu hu hu…”

Hầu hết bọn trẻ đều sợ ngây người, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.

Còn một số đứa trẻ thì kêu khóc một cách tuyệt vọng sau khi thấy con rắn lớn này.

“Xèo!”

Vương xà Thiên Luân nhìn thấy những đứa trẻ này, trong hai mắt đen như mực lộ vẻ tham lam. Nó đột nhiên thè cái lưỡi dài nhỏ kia ra. Cái lưỡi giống như dây thừng, cuộn lấy những đứa trẻ này.

Hầu hết các sinh linh đều chuyên chú nhất khi tấn công hoặc ăn uống, Vương xà Thiên Luân cũng không ngoại lệ.

Chờ Vương xà Thiên Luân nuốt hết những đứa trẻ kia rồi bắt đầu lùi về phía sau thì sợ rằng đã muộn…

La Chinh hiểu được đạo lý này, những vị thần đại viên mãn kia cũng hiểu được đạo lý này.

Đúng lúc này, Mục Huyết Dung vẫn luôn cúi đầu đột nhiên hét lên một tiếng yêu kiều: “Lên!”

Ngay sau đó, nàng liền biến thành một luồng ánh sáng đỏ tươi, xông thẳng về phía Vương xà Thiên Luân. Thanh kiếm ngắn và đao cong trong tay nhanh chóng mở ra từ giữa hai tay nàng. Nàng nhảy lên, hai món vũ khí kia giống như đôi cánh, theo nàng vẽ ra hai đường vòng cung xinh đẹp ở trên không.

Trừ Mục Huyết Dung ra, Phương Hận Thiếu, Đường Vãn và tất cả các vị thần đại viên mãn có mặt ở đây… cũng đều xông lên.

“Vèo!”

La Chinh cũng không hề do dự, sức mạnh dưới chân tuôn ra, sau khi đạp ra một cái hố cát lớn, hắn cũng theo sát phía sau!

Các người dân của Én tộc, Ưng tộc và Bàng tộc đều đứng lên, lộ vẻ phức tạp và phấn khích.

Ba tộc bọn họ bị Vương xà Thiên Luân áp bức đã nhiều năm, cứ mỗi tháng đến nửa năm sẽ phải cung phụng con cái trong tộc làm đồ ăn cho nó, trong lòng họ sớm đã hận Vương xà Thiên Luân thấu xương.

Nhưng nỗi sợ hãi của bọn họ về Vương xà Thiên Luân đã tích trữ suốt mấy đời, nên họ hoàn toàn không có động lực và năng lực phản kháng.

Nhưng những người đến từ bên ngoài này bỗng nhiên xuất hiện. Những người này có sức mạnh mà bọn họ không thể hiểu được. Nếu những người này thật sự có thể tiêu diệt được Vương xà Thiên Luân, có lẽ đây cũng một may mắn với bọn họ!

Trong những vị thần đại viên mãn này, động tác của Mục Huyết Dung là nhanh nhất. Mọi người chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ tươi lướt qua trong nháy mắt rồi rơi xuống đầu Vương xà Thiên Luân!

“Phụt!”

Thanh kiếm ngắn trong tay nàng giống như cái đinh, vững vàng đâm vào đầu rắn, cố định bản thân ở trên.

“Xèo, xèo…”

Vương xà Thiên Luân bị đau nên lập tức ngẩng cao đầu, những đứa trẻ bị cái lưỡi của nó trói chặt cũng được kéo lên trên không. Hiện tại bị đau nên Vương xà Thiên Luân ném ngay những đứa trẻ kia ra ngoài!

“Đỡ lấy bọn nhỏ!”

“Đỡ lấy con của chúng ta…”

Người Én tộc, Ưng tộc và Bàng tộc thấy vậy liền kinh hãi. Mặc dù mặt đất là sa mạc toàn cát, nhưng rơi xuống từ độ cao như thế thì sợ rằng không chết cũng sẽ bị thương nặng!

“Líu lo…”

“U…”

Lúc này, những con én, đại bàng và chim ưng đều bay lên trên cao, đỡ được bọn nhỏ đang rơi nhanh xuống.

Lúc này các Tù trưởng của ba tộc mới yên lòng, quay đầu lại nhìn về phía Vương xà Thiên Luân, tất cả đều há hốc miệng!

Vương xà Thiên Luân bất khả chiến bại trong mắt bọn họ lại đang không ngừng lăn lộn, cố gắng thoát khỏi những người đến từ bên ngoài kia. Nhưng bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn, xoay quanh con rắn lớn này từ trên xuống dưới, không ngừng phát động tấn công về phía nó!

Đao cong trong tay Mục Huyết Dung đột nhiên bị kéo dọc theo đầu con rắn lớn, cả người cũng thuận thế ngã xuống. Thanh đao cong tạo ra một vết thương dài đến hai mươi trượng, máu màu đỏ sậm không ngừng tràn ra từ trong đầu rắn giống như thác nước. Sau khi nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc này, biểu cảm trong hai mắt trở nên cực kỳ hưng phấn. Mũi chân vừa mới chạm đất lại nhảy lên một lần nữa.

La Chinh không ngừng quay cuồng ở trên cái cổ dày rộng của con rắn lớn, trọng kiếm Đại Thiên quay quanh hắn chém ra từng ánh kiếm hình tròn. Ánh kiếm đi qua nơi nào, thì trên người con rắn đều da tróc thịt bong đến đó.

Các vị thần đại viên mãn khác cũng tự thi triển thần thông của mình, tấn công Vương xà Thiên Luân.

Nếu bọn họ có thể sử dụng thần đạo, việc chém giết con Vương xà Thiên Luân này chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi. Hiện tại, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để chém giết thì vẫn hơi tốn sức…

“Vù vù vù…”

Đột nhiên, Vương xà Thiên Luân ngẩng cao đầu, bất ngờ đập lên đàn tế.

“Ầm ầm!”

Thân mình nó chấn động dữ dội, khiến không ít vị thần đại viên mãn đã rơi khỏi đầu rắn.

Chỉ có La Chinh, Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu đã đâm vũ khí vào đầu rắn ở thời khắc mấu chốt, vững vàng cố định bản thân trên thân nó!

Sau đó Vương xà Thiên Luân liền kéo mấy người bọn họ vào trong thần điện Thiên Luân!

Đợi sau khi Vương xà Thiên Luân rút vào thần điện, lỗ hổng bảo vệ thần điện Thiên Luân bắt đầu từ từ khép kín.

“Mau đuổi theo!”

“Thừa dịp màn sáng kia chưa khép kín, xông vào!

“Vèo vèo vèo…”

Những vị đại viên mãn kia cũng theo sát phía sau xông qua qua màn sáng, nhảy vào trong thần điện.

Chênh lệch giữa thực lực của Mục Ngưng và những vị thần đại viên mãn kia quá lớn, nàng cũng không có sức mạnh và thân thể kinh khủng như La Chinh, cho nên không xông lên. Nhìn thấy màn sáng kia đang không ngừng khép lại, nàng lấy cây sáo trúc trong tay ra gọi con chim ưng vương của Ưng tộc!

Đại Tù trưởng của ưng tộc thấy cảnh này, vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ là bọn họ đã hoàn toàn đắc tội với Vương xà Thiên Luân, ván đã đóng thuyền. Hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên đám người đến từ bên ngoài này, hy vọng bọn họ thật sự có thể chém chết Vương xà Thiên Luân.

Trong nháy mắt con chim ưng vương kia lao về phía Mục Ngưng, nàng xoay người nhảy lên trên lưng nó, một tay cẩm lấy lông vũ phía sau lưng chim ưng vương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm lỗ hổng của màn sáng.

Mắt thấy lỗ hổng kia không ngừng khép lại, nhỏ đến mức chỉ vừa cho một người đi qua. Nàng đột nhiên phát động lực dưới chân, giẫm lên con chim ưng vương, cả người co thành hình tròn, chui vào trong lỗ hổng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Nàng vừa tiến vào thì lỗ hổng của màn sáng kia đã hoàn toàn khép kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận