Bách Luyện Thành Thần

Chương 1968: Gặp vua

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy La Chinh khởi động năng lực này, Đông Phương Thuần Quân hơi nhíu màyTrong mắt ông là vẻ bất đắc dĩ, thân hình lại mờ đi lần nữa, tránh khỏi bị cắn nuốt thời gian.

“Quả nhiên, tên nhóc này đã xóa sạch một khoảng thời gian!”

“Sức mạnh của ấn ngọc kia…”

“Mới vừa rồi, ta cảm nhận được thời gian trong vũ trụ bị kém ba giây so với Thần Vực! Không biết đó đã là sức mạnh cực hạn của ấn ngọc chưa, nhưng cho dù là vậy thì ấn ngọc kia cũng vô cùng đáng sợ!”

Thời gian của vũ trụ trôi nhanh hơn rất nhiều lần so với thời gian của Thần Vực, thế nhưng bằng cách tính toán tốc độ cao, vẫn có thể dễ dàng tính ra được khoảng thời gian biến mất đó. Đối với các thánh nhân mà nói thì chuyện đó không có gì là khó cả.

Các thánh nhân nhìn chằm chằm vào La Chinh với đôi mắt nóng bỏng.

Sức mạnh ấn ngọc này trao cho La Chinh không quá nghịch thiên, thế nhưng nằm trong tay người càng mạnh thì càng lợi hại.

Trong ba giây, hoàn toàn bất khả chiến bại. Nếu để các thánh nhân có được thì thường sẽ gây nên hậu quả vô cùng đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi. Có thể nói, đây được xem như là một bảo vật gặp mạnh thì càng mạnh hơn.

Hơn nữa, chưa chắc đó đã là sức mạnh cực hạn của ấn ngọc kia!

Hàm Thanh Đế cố gắng bình tĩnh, nhưng tận sâu trong ánh mắt vẫn chứa đựng sự không cam lòng. Nhường một món bảo vật tín ngưỡng như vậy cho Đông Phương Thuần Quân, ai có thể cam lòng cho được.

Nhưng hiện tại, ông chỉ có thể nhẫn nhịn mà không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.



Những oán linh Thời Gian còn lại vẫn điên cuồng đuổi theo La Chinh và Mục Ngưng.

Sau khi chạy hết tốc lực liên tục mấy chục nhịp thở như vậy, cuối cùng hai người cũng lao khỏi con đường chính của cấm địa biển Thời Gian, nhảy vào con đường nhỏ do Thủy Diệu Thiên Tinh mở ra.

“Ông ông ông…”

Những oán linh Thời Gian kia không xông vào theo, chúng chỉ quanh quẩn bên ngoài con đường nhỏ này mà thôi.

Sau khi hai người đến khu vực an toàn, lúc này mới hơi chậm lại.

Sau khi luẩn quẩn hồi lúc bên ngoài, những oán linh Thời Gian kia mới chen chúc nhau rời đi. Lúc này La Chinh mới thận trọng quay trở lại, tìm được bức tượng Vạn Thú Kim Loan bị cắt thành mảnh vụn ở giữa đường, dung hợp nó thành một thể, rồi tiếp tục quay lại con đường nhỏ kia.

Đi theo con đường nhỏ này, hắn phát hiện lối ra của Thủy Diệu Thiên Tinh.

Mục Ngưng nhìn chằm chằm vào La chinh, thì thầm: “Chúc ngươi may mắn…” Sau đó nàng bước vào cửa, chui ra ngoài trước một bước.

Sau khi Mục Ngưng rời khỏi cấm địa biển Thời Gian được một lúc, nàng lập tức cẩm nhận được khí thế của những thánh nhân kia đều dồn hết lên người mình. Thế nhưng từ nhỏ đến giờ, nàng từng gặp không ít thánh nhân, nên vẫn có thể ung dung, ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng đi về phía bọn họ.

“Đứa nhỏ nhà họ Mục, sao Mục Huyết Dung lại không ra ngoài cùng với ngươi? Sao ngươi và La Thiên Hành lại có thể lấy được ấn ngọc?” Đường Luân đứng ở giữa các thánh nhân cúi đầu mở miệng hỏi.

Mục Ngưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đường Luân, nàng thành thật trả lời: “La Thiên Hành tình nguyện thả ta ra ngoài trước”

“Tại sao?” Trong đôi mắt của Đường Luân đang rực cháy hừng hực, dường như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư bên trong của Mục Ngưng.

Những thần bình thường nếu bị các thánh nhân nhìn như vậy, sợ rằng đã vô cùng hốt hoảng, thế nhưng Mục Ngưng chỉ cười nhẹ: “Thánh Hoàng bá bá, hắn nắm trong tay ấn ngọc kia, tương đương với việc nắm trong tay sinh tử của tất cả mọi người. Hắn muốn ai sống ai chết đâu phải do ta quyết định. Còn lý do vì sao La Thiên Hành lại bỏ qua cho ta, ta cũng không thể nào giải thích được. Nói không chừng là vì dáng vẻ xinh đẹp của ta thì sao?”

Mục Ngưng vô cùng thông minh. Mặc dù nàng nói nửa đùa nửa thật, nhưng vẫn xóa bỏ được sự nghi ngờ của Đường Luân. Mấu chốt chính là nói cho các thánh nhân ở đây, bao gồm cả Đông Phương Thuần Quân rằng, mạng sống của tất cả đại viên mãn trong ấn ngọc đều do La Chinh nắm giữ!

Cứ như vậy, các thánh nhân sẽ phải thấy e dè, đành phải chừa cho La Chinh một đường sống.

“Hừ, nha đầu Mục gia mồm miệng thật lanh lợi, tỷ tỷ của ngươi cũng vậy, ngươi cũng thế” Đường Luân hừ một tiếng, ông ta không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Mục Ngưng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu cúi người về phía Đường Luân: “Cảm ơn Thánh Hoàng bá bá đã khen ngợi!”

Sau đó, Mục Ngưng tụ tập một chỗ cùng với những thần khác…

Mục Ngưng vừa xoay người nhìn về phía lối ra thì lập tức thấy có gì đó không ổn. “Thủy Diệu Thiên Tinh” ở giữa chín ngọn tháp hiện ra từng gợn sóng, thân hình La Chinh chui ra ngoài.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

Ánh mắt của các thần còn đỡ, thế nhưng ánh mắt của thánh nhân thì như hóa thành thực chất, hình thành nên một ngàn tỷ sức mạnh đè ép lên người La Chinh.

Nếu là trong vũ trụ, có lẽ ánh mắt của những thánh nhân này có thể “nhìn” những dãy núi kéo dài thành bụi phấn, có thể “nhìn” những ngôi sao trên bầu trời thành mảnh vụn, thậm chí có thể “nhìn” những vị thần cấp thấp bình thường thành một khối thịt nát.

Sức mạnh lớn đến như vậy đè ép lên La Chinh, khiến cả người hắn trở nên rất chậm chạp.

Thế nhưng, hiện tại thân thể hắn đã vô cùng mạnh mẽ, không thua kém gì so với thần đại viên mãn, cộng thêm bộ quần áo đồng tâm, nên nó không gây được quá nhiều tổn thương cho hắn.

Chín ngôi sao trong cơ thể hắn đang từ từ chuyển động, đẩy lui sức mạnh đang đè ép trên người đi mấy phần, cho đến khi có một âm thanh truyền đến.

“Tên nhóc! Đường Vãn đâu? Mau thả hắn ra, nếu không ta sẽ lấy chân hỏa rút hồn phách của ngươi ra luyện!” Đường Luân nhìn chằm chằm vào La Chinh, lạnh giọng nói.

Trước đó, Mục Ngưng đã từng nhắc nhở, La Chinh có thể nắm giữ mạng sống của những thần đại viên mãn bên trong kia. Nhưng Đường Luân lại rất nóng tính, đương nhiên ông ta sẽ không cho phép bất kỳ ai thương tổn Đường Vãn. Đây chính là đứa con trai giỏi giang nhất của ông ta.

Đối mặt với La Chinh, Đường Luân không cảm thấy cần kiêng nể gì. Ông ta ngồi trên ngai vàng lửa rộng rãi, hai mắt hừng hực cháy, nhiệt độ trong mắt vô cùng nóng bỏng, dường như có thể thiêu cháy người ta vậy.

Đừng nói đến những thần cấp thấp, cho dù là thần cấp cao cũng không thể chống đỡ nổi nếu không dùng đến những thủ đoạn của mình. Thế nhưng, La Chinh lại vẫn đứng bất động, sự thiêu đốt này không tính là gì với hắn cả…

Ánh mắt của La Chinh xuyên qua đám người, nhìn về phía Mục Ngưng, nàng gật nhẹ đầu một cái với hắn.

Hắn biết, Mục Ngưng cố ý gạt thánh nhân.

“Thánh Hoàng đại nhân, La mỗ chưa hiểu ý của ngài” La Chinh bình tĩnh nói.

“Cuồng vọng! Dám giả ngu như vậy ở trước mặt ta, đúng là không biết sống chết!” Đường Luân đập mạnh tay lên ngai vàng, ngọn lửa trên tay vịn kia lại tiếp tục bùng lên mạnh mẽ.

Sức mạnh của ngọn lửa nhanh chóng lan ra ngoài, có thể dễ dàng thiêu hủy cả hòn đảo này.

Lãnh Diệu bên cạnh nhắc nhở: “Đường Luân huynh, chớ nóng giận!”

Ông ta vừa dứt lời, sự lạnh lẽo vô hình lập tức lan ra, vây quanh thân thể Đường Luân.

Dưới sự lạnh lẽo vô hình ấy, mọi người chỉ cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà thôi. Lửa trên ngai vàng thu nhỏ lại trong phút chốc. Hiển nhiên, ngọn lửa kia của Đường Luân đã bị sự lạnh lẽo kia tiêu trừ.

“Đường Luân, chú ý, ngươi cũng chỉ là người được mời đến tham gia sự kiện ngày Lăng mà thôi!” Nữ tộc trưởng Manh tộc cảnh cáo.

“Hừ!”

Đường Luân hừ lạnh, ông ta không nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Lúc này, rốt cuộc Đông Phương Thuần Quân đã chịu lên tiếng.

So với tính cách dễ nổi nóng của Đường Luân thì Đông Phương Thuần Quân lại hòa nhã hơn rất nhiều.

Ông khẽ mỉm cười với La Chinh, khiến người ta cảm giác giống như gió xuân, không có chút dáng vẻ cao ngạo nào.

“Ngươi họ La?” Đông Phương Thuần Quân hỏi.

“Phải” La Chinh trả lời.

“Ngươi chính là con trai của La Tiêu?” Đông Phương Thuần Quân mỉm cười nói.

“Phải” La Chinh lại tiếp tục gật đầu.

Trong cấm địa biển Thời Gian, Mục Huyết Dung gần như đã xác định được thân phận của hắn.

Hắn có thể trà trộn trong đám thần đại viên mãn, nhưng căn bản không thể qua mắt được những thánh nhân ở nơi này. Cho nên La Chinh thản nhiên thừa nhận.

Hàm Cửu Di khẽ thở dài, trong lòng than thở, hiển nhiên tên nhóc này vẫn có mấy phần quang minh lỗi lạc của cha hắn. Nhưng khi có nhiều thánh nhân như vậy, cho dù ta có muốn dẫn ngươi đi cũng chưa chắc đã rời đi được…

Trong lòng nàng ta đã sớm đưa ra quyết định, phải đưa La Chinh đi bằng được.

Thuật dịch chuyển không gian của thần đại viên mãn có thể không lưu lại dấu vết nào.

Thế nhưng thuật dịch chuyển không gian của các thần đại viên mãn không đi được xa lắm trong Thần Vực.

Mà thuật dịch chuyển không gian của á thánh và thánh nhân lại vô cùng mạnh. Nếu như cho nàng ta một cơ hội thôi, nàng ta nắm chắc sẽ đưa được La Chinh đi.

Thế nhưng, liệu rằng Đông Phương Thuần Quân sẽ cho nàng ta cơ hội sao?

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận