Bách Luyện Thành Thần

Chương 2556: Bại lộ

Dù La Chinh đã rời khỏi căn nhà tranh ấy, song hắn vẫn biết rất rõ những lời Tà Thần vừa nóiĐương nhiên hắn ta sẽ không cam lòng, nhưng La Chinh cũng quyết không lùi bước.

La Chinh không hề muốn khống chế vận mệnh của Tà Thần, nhưng vùng đất ký linh sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tu vi của hắn ta. Hắn ta vẫn có thể bước chân vào biển Chân Ý và tu thành Bỉ Ngạn cảnh.

Giữ thế giới trong cơ thể Tà Thần ở lại đây ít ra có thể bảo đảm hắn ta không trở thành kẻ địch của mình.

Về phần Tà Thần, hắn ta có muốn chấp nhận điều kiện này hay không thì còn phải xem hắn ta quyết định như nào.

Hôm sau, cuối cùng Tà Thần vẫn xuất hiện tại đảo nổi.

Sau một lúc trăn trở suy tính kỹ lưỡng, cuối cùng hắn ta cũng ý thức được rằng bản thân mình không có tư cách đôi co bàn điều kiện với La Chinh.

Tà Thần đồng ý để La Chinh phong mình làm thánh nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta tán đồng với cách làm ấy. Trong lòng Tà Thần đương nhiên có ý định khác, chẳng hạn như sau khi rời khỏi thế giới này thì nhất quyết sẽ tìm cách bóc tách thế giới trong cơ thể mình ra khỏi đây…

Dù đây là lần đầu tiên La Chinh phân tách vùng đất ký linh, nhưng mọi việc đều hết sức đơn giản hệt như những gì Minh Vi nói. Hắn chẳng qua chỉ chia cắt một phần nào đó trong thế giới trong cơ thể mình cho Tà Thần và để hắn ta dung hợp là đủ.

Cả quá trình ấy không khác mấy so với việc tắm “suối thánh” trong núi Thánh Nhân.

Không bao lâu sau, tại thế giới trong cơ thể La Chinh rốt cuộc cũng xuất hiện một “vũ trụ”.

Thế giới trong cơ thể hắn không thể nào sánh được với Thần vực, nên vũ trụ này cũng chẳng thể nào sánh với thánh nhân ở Thần vực. Nhưng vì vũ trụ xuất hiện quả thật đã giải trừ đi một ít hạn chế nên rốt cuộc Tà Thần cũng có thể đột phá lên chân thần đại viên mãn.

Sau khi nắm giữ ba nghìn thần đạo, lĩnh ngộ của Tà Thần đối với Thần đạo đã vô cùng hoàn thiện. Chỉ trong vòng ba ngày sau khi phong thánh, hắn ta đã lĩnh ngộ được thần thông viên mãn của thần đạo Huyền Lôi, thần đạo Hậu Thổ và thần đạo Ngũ Hành, thậm chí còn tự chế ra một vài thần thông ngoại đạo kỳ lạ cổ quái.

La Chinh lặng lẽ quan sát hắn ta, không khỏi tắc lưỡi.

Có trời mới biết mình đưa tên này vào thế giới mẹ liệu có phải là một sai lầm hay không…

Nhưng dù gì nơi ấy cũng chẳng phải thế giới mẹ của La Chinh, tộc Cửu Lê cũng đã bị diệt gần sạch. Cho dù sau này Tà Thần thật sự phất lên như diều gặp gió và quậy cho nơi đó long trời lở đất thì cũng có sao?

Ba tháng nhoáng cái đã qua, phi thuyền Lăng Tiêu đã đến rất gần đám mây hình vòng. Khí hỗn độn màu nâu xám trôi thật chậm trên đầu mọi người, trông tựa như mây đen đang sà xuống, mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó chịu.

Minh Vi quan sát một chút rồi nói với Trì Nghĩa: “Cho ẩn phi thuyền Lăng Tiêu đi”

Trì Nghĩa gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Dù gì phi thuyền Lăng Tiêu cũng là đồ mà họ cướp từ tay Hiên Viên Vệ, bây giờ họ đã cách thế giới mẹ rất gần rồi, nếu đụng phải Hiên Viên Vệ tuần tra khắp mọi ngóc ngách bên ngoài thế giới mẹ thì rất có thể sẽ bại lộ. Vì thế, họ tốt nhất nên cẩn thận hơn.

Trì Nghĩa điều khiển khay ngọc, một tia pháp tắc không gian liền bao bọc khắp bề mặt phi thuyền Lăng Tiêu.

Chiếc phi thuyền như bốc hơi khỏi không khí, đứng ngoài quan sát thì rất khó phát hiện ra. Mà không gian dưới đáy thế giới mẹ lại rất rộng, dù có chạm mặt những người khác thì khoảng cách giữa đôi bên vẫn rất xa, khó mà dùng mắt thường nhìn ra được.

“Vù…”

Phi thuyền Lăng Tiêu lặng yên tiến lên thêm vài canh giờ, cuối cùng cũng chui vào trong đám mây hỗn độn.

Họ băng qua tầng mây thật dày, cả nửa ngày sau mới thấy bầu trời nhuộm lên màu vàng nhạt, trông như toàn bộ chân trời đều được phủ lên một lớp cát vàng, cảnh quan khiến người ta rung động không thôi.

“Đây chính là thế giới mẹ sao?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

La Yên cũng ngây ngốc nhìn không trung vàng rực một màu, miệng hơi hé mở.

Ở góc độ này, bọn họ căn bản không thể nào nhìn bao quát hết toàn cảnh thế giới mẹ. Thần vực đã cực kỳ to lớn rồi, nhưng khi mang ra so sánh với thế giới mẹ lại chẳng khác gì một hạt cát nhỏ bé. Bọn họ căn bản không thể nào tưởng tượng được nơi được gọi là “thế giới mẹ” này rốt cuộc rộng nhường nào.

“Ừ, đây là ở dưới đáy. Thực ra thế giới mẹ không hề bằng phẳng, ngươi có thể tưởng tượng nó thành một quả cầu” Minh Vi vừa giơ tay miêu tả vừa nói.

“Ý ngươi là một ngôi sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

Minh Vi cười khẽ rồi nói: “Có thể tưởng tượng như thế. Nhưng người ở thế giới mẹ không sinh hoạt trên bề mặt quả cầu ấy, mà là ở bên trong. Với lại thế giới mẹ cũng không phải tròn đều mà thực ra là hình bầu dục…” Minh Vi nhún vai: “Dù ta nói thế nhưng thực ra ta cũng không thể quan sát toàn bộ thế giới mẹ một cách hoàn chỉnh”

Phi thuyền Lăng Tiêu tiếp tục tiến gần hơn đến thế giới mẹ, La Yên tựa người bên mạn thuyền, mở to đôi mắt nhìn ra khắp xung quanh. Tuy rằng nàng vô cùng lo sợ trước tương lai mù mịt của mình, nhưng đồng thời cũng hết sức tò mò.

“Ca ca, huynh nhìn xem, đó là gì thế?” La Yên chỉ một bóng đen ở đằng xa, hỏi.

La Chinh đi qua đó nhìn, ánh mắt lập tức trầm xuống, lông mày cũng nhíu lại: “Hình như là một con côn trùng khổng lồ?”

“Ha ha, đó là thuyền trùng” Trì Nghĩa ở bên cạnh giải thích.

Minh Vi cũng gật đầu, nói: “Là phi thuyền của tộc Phỉ Điệt. Bộ tộc này rất giỏi trong việc thuần hóa và sử dụng các loại côn trùng lạ, phi thuyền mà họ dùng thường được chế tạo từ xác của mấy con trùng khổng lồ, nên mới gọi là thuyền trùng”

La Yên nghĩ đến đủ loại trùng khổng lồ có hình dáng và tướng mạo xấu xí liền nhíu chặt mày, dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đúng lúc này, ở nơi cách phi thuyền Lăng Tiêu mấy trăm dặm bỗng có vài tia sáng bảy màu lướt vụt qua. Hình như trong những tia sáng ấy đều có một con thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ loáng thoáng có bóng người đang nhẹ nhàng khua mái chèo, ấy thế mà tốc độ lao đi của chúng còn nhanh hơn cả phi thuyền Lăng Tiêu!

Sau khi những con thuyền nhỏ này lướt vụt qua, ở phía xa lại xuất hiện từng hộp vuông đang bay lượn. Chúng tựa như những chiếc quan tài đen sì, toát lên hơi thở u ám…

Càng đến gần thế giới mẹ, không gian xung quanh cũng càng náo nhiệt hơn. Đủ loại đồ vật kỳ quái đều lộ diện.

Cũng may những người đó đi ngang qua mà chẳng hề phát hiện ra phi thuyền Lăng Tiêu. Mà dù họ có thật sự phát hiện thì cũng sẽ không quá lưu ý đến nó, bởi dù sao cũng chẳng ai biết chiếc phi thuyền của nhóm La Chinh có vấn đề cả. Minh Vi bảo Trì Nghĩa giấu phi thuyền đi chỉ để đề phòng đụng phải Hiên Viên Vệ khác.

“Chúng ta tiếp tục bay theo hướng Tây, chỉ cần tìm được lối vào thế giới mẹ là vào luôn thôi. Sau khi đến Lê Sơn, chúng ta sẽ an toàn” Sắc mặt Minh Vi dần thư giãn.

Trì Nghĩa cũng tập trung điều khiển khay ngọc trong tay, hơi chỉnh lại phương hướng rồi đặt thêm một viên Thần Tinh vào. Thế nhưng, ngay khi y đang chuẩn bị gia tốc cho phi thuyền bay nhanh hơn thì bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó thông qua khay ngọc, y lập tức chuyển mắt nhìn về hướng Đông Nam.

Ở một nơi cách vạn dặm phía trên bọn họ bỗng xuất hiện một phi thuyền, nó đang lao thẳng đến chỗ bọn họ bằng tốc độ cực nhanh!

“Là phi thuyền Lăng Tiêu!” Mặt Minh Vi hơi tái đi.

Trì Nghĩa cũng sầm mặt xuống, nói: “Sao bọn họ tìm ra chúng ta?”

Theo lý thì Phù Nhị đã phá hủy hết mọi phù trận truy vết trên phi thuyền Lăng Tiêu rồi, Hiên Viên Vệ không thể dễ dàng tìm ra phi thuyền này được.

Bây giờ chiếc phi thuyền kia đang lao đến với khí thế vô cùng hung hãn, chứng tỏ đã phát hiện ra bọn họ. Mà bọn họ không có Hiên Viên Câu Ngọc để kết nối thì hiển nhiên sẽ bị đối phương nghi ngờ!

Minh Vi ra lệnh không chút do dự: “Đừng để ý đến họ! Chúng ta mau rời đi!”

Chỉ cần trốn đến Lê Sơn trước khi Hiên Viên Vệ tập trung đông đảo thì Hiên Viên Vệ cũng chẳng thể nào bắt họ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận