Bách Luyện Thành Thần

Chương 3647: Nghiên cứu

Thân là thuyền trưởng, Tà Thần cũng không hề quan tâm đến chuyện thuyền viên rời điCuối cùng Hắc Thuyền chỉ còn lại hai người, một người là thuyền trưởng bản thể và người còn lại là Thần Đồ.

Thần Đồ mở cửa buồng nhỏ trên tàu, nhìn Tà Thần ngồi yên ở đuôi thuyền. Nàng ta nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới.

Khi đến gần sát Tà Thần, nàng ta vươn cánh tay gầy gò tái nhợt của mình ra và vòng qua cổ Tà Thần. Nàng ta nói: “Ta mang một món quà từ Bỉ Ngạn đến cho ngươi”

“Ta xem thử” Tà Thần nói.

Thần Đồ lập tức lấy tín vật Bỉ Ngạn ra, đó là một cái ấm Ngư Chủy được chế tạo vô cùng tinh xảo.

Ấm Ngư Chủy vốn là một tín vật Bỉ Ngạn không tệ, nhưng hiển nhiên nó không hề xứng với Thần Đồ.

“Tín vật Bỉ Ngạn này làm được gì?” Tà Thần hỏi.

Mặc dù rất nhiều tín vật Bỉ Ngạn chỉ liếc một cái thì không nhìn ra được tác dụng của nó, nhưng người có dồi dào kinh nghiệm thì chỉ nhìn khí tức là thấy được.

Có một vài tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí sở hữu năng lực vô cùng mạnh mẽ và hết sức đặc biệt, còn một vài tín vật Bỉ Ngạn loại cường hóa thì tản ra sức mạnh hùng hậu.

“Để chứa đồ” Thần Đồ chớp đôi mắt đỏ au tròn xoe của mình.

Lần này đến phiên Tà Thần kinh ngạc.

“Thật sự chỉ là một cái ấm?” Tà Thần hỏi.

“Đúng vậy” Thần Đồ cười nói.

Nói cho ngay thì ấm Ngư Chủy này là một tín vật Bỉ Ngạn loại không gian, nhưng cũng không được xem là một tín vật Bỉ Ngạn lợi hại.

Thần Đồ chỉ giúp Thông Thiên giáo chủ truyền lại món đồ trong ấm Ngư Chủy, trong tình huống bình thường nàng ta không có khả năng dung hợp tín vật Bỉ Ngạn này.

“Trong ấm có gì?” Tà Thần lại hỏi.

Thần Đồ mở ấm ra, một năng lượng màu vàng nhạt lập tức chui ra từ đó.

Tà Thần dò xét năng lượng màu vàng nhạt này một chút, sau đó con ngươi đột nhiên co rụt lại: “Năng lượng thần đạo?”

Hắn ta nhạy cảm cỡ nào đối với năng lượng thần đạo cơ chứ? Hắn ta lập tức đoán ra gần như không chút do dự, đây là một năng lượng thần đạo xa lạ!

“Đúng vậy, đây là thần đạo mà ban đầu văn minh Nguyên Linh đã rút đi. Nó chưa có tên, ngươi có thể đặt cho nó” Thần Đồ đề nghị.

“Không có hứng thú”

Tà Thần quan sát năng lượng thần đạo đang nổi lơ lửng giữa không trung một chút. Hắn ta hít sâu vào một hơi, năng lượng thần đạo này lập tức chui vào trong cơ thể hắn ta qua đường mũi. Hắn ta vươn một tay đẩy Thần Đồ ra.

“Ta muốn bế quan, trong khoảng thời gian này đừng quấy rầy ta” Tà Thần nói.

Trên mặt Thần Đồ lộ vẻ không vui nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nàng ta nói: “Thông Thiên giáo chủ còn nhắn lại một câu”

“Nói!” Tà Thần bảo.

Trong mắt Tà Thần, dù là Thần Đồ hay là thuyền trưởng đời trước thì đều không đáng nhắc đến, nhưng Thông Thiên giáo chủ lại rất có ích đối với hắn ta.

“Sau khi dung hợp thần đạo này rồi thì đuổi tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị ra khỏi thế giới mẹ” Thần Đồ nói.

Hai mắt Tà Thần khẽ híp lại, hắn ta hỏi: “Là mệnh lệnh hay là cầu xin?”

Thần Đồ im lặng một lúc mới đáp: “Cầu xin”

“Được” Tà Thần đáp.

Thần Đồ thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc quay người rời đi và quay vào trong khoang thuyền.

Trên một tấm ván gỗ mục nát trong khoang thuyền là gương mặt của thuyền trưởng. Thuyền trưởng ngược lại nhìn rất bình tĩnh thong dong.

“Chắc ngay từ ngày đầu tiên quen biết hắn, ngươi đã dự liệu được rồi đúng không?” Thuyền trưởng hỏi.

Thần Đồ lắc đầu: “Không”

“Đừng tự lừa mình dối người. Ta biết, ngươi biết, các đồ đệ của các giáo chủ biết, cả Thông Thiên giáo chủ cũng biết” Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua boong tàu bên trên: “Ngay chính Tà Thần cũng biết”

Quả thật Tà Thần không có bất kỳ tình cảm gì đáng nói, chỉ khi nào có giá trị lợi dụng, hắn ta mới có thể giữ kiên nhẫn.

Trên thực tế, Tà Thần không hề hứng thú gì với việc lên làm thuyền trưởng của Hắc Thuyền. Bây giờ hắn ta ở lại Hắc Thuyền chỉ đơn giản là vì Thông Thiên giáo chủ.

“Nhưng chúng ta càng cần hắn hơn, hắn là một đối tượng gần như hoàn hảo” Thuyền trưởng nói tiếp: “Chúng ta sẽ dốc hết sức để giúp hắn, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng mình”

Nếu nói Hắc Thuyền là một thế lực trong thế giới hỗn độn mà tộc Vô Không chống lưng, vậy thì Tà Thần chính là một khoản cược lớn mà tộc Vô Không rót xuống!

Lúc Tà Thần lấy được thần đạo cuối cùng, trong lòng hắn ta đương nhiên vô cùng mừng rỡ. Thần Đồ vừa rời đi, thân hình hắn ta lập tức lóe lên, đi vào trong một khoang của Hắc Thuyền.

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn một vách tường.

Không cần nghĩ cũng biết, ở đó có một đôi mắt đang nhìn hắn ta chăm chú.

“Thích nhìn thì cứ nhìn đi!” Tà Thần khinh thường cười nói.

Hắn ta biết lão thuyền trưởng lúc nào cũng quan sát hắn ta, mọi lúc mọi nơi.

Sau đó, từng luồng năng lượng thần đạo dâng trào lên và bắt đầu hội tụ. Ba nghìn thần đạo dung hợp lại từng cái một, muốn chúng không hề xung đột với nhau, đồng thời sắp xếp ổn định theo quy luật là việc khó đến nhường nào, không cần nói cũng biết.

Nhưng trong tay Tà Thần, những năng lượng thần đạo này tựa như có linh hồn và sinh mệnh. Mỗi một thần đạo đều có thể nhanh chóng tìm ra đối tượng thích hợp với mình mà dung hợp…

Tà Thần đã luyện đi luyện lại quá trình dung hợp như này vô số lần rồi. Cứ mỗi khi có thêm một loại năng lượng, đó lại là một thử thách đối với Tà Thần. Lần trước, khi dung hợp thần đạo thứ ba nghìn lẻ một, Tà Thần đã bị hao hụt không ít trí óc. Bây giờ phải dung hợp thần đạo cuối cùng, đối với Tà Thần đây lại là một lần khiêu chiến hoàn toàn mới!

“Ù…”

Một quả cầu năng lượng tỏa ra ánh sáng năm màu nổi lơ lửng trước mặt Tà Thần.

Ba nghìn lẻ một thần đạo hình thành một quả cầu năng lượng hoàn chỉnh, toàn bột năng lượng thần đạo chồng lên nhau và cùng úp lại, hình thành một thế cân bằng hết sức vi diệu. Một khi trong đó gia nhập thêm hoặc là giảm bớt đi bất cứ một thần đạo nào đều sẽ đánh vỡ thế cân bằng đó. Tòa “cao ốc” cấu trúc từ năng lượng thần đạo này sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Tà Thần thận trọng quan sát khối cầu này, định tìm ra chút khe hở trong đó. Nhưng khi đó để dung hợp ba nghìn lẻ một thần đạo, hắn ta đã tốn nhiều công sức đến vậy, trong quả cầu năng lượng dung đạo này sao có thể tồn tại khe hở được chứ?

Hắn ta suy tư thật lâu…

Ý nghĩ trong đầu hắn ta khẽ động, rút một thần đạo ra khỏi năng lượng dung đạo.

Thứ mà Tà Thần rút ra chính là Ngũ Hành Thần Đạo.

Thân là thần đạo phổ biến nhất trong các năng lượng thần đạo, có thể nói Ngũ Hành Thần Đạo là nền tảng của năng lượng dung đạo. Một khi rút Ngũ Hành Thần Đạo ra là phải dựng lại toàn bộ năng lượng dung đạo!

Về mặt năng lượng dung đạo, Tà Thần có thiên phú không ai sánh bằng, hắn ta chỉ quan sát trong một thời gian ngắn như thế mà đã đưa ra phán đoán.

Hắn ta nhất định phải làm vậy!

Sau khi rút Ngũ Hành Thần Đạo ra, ba nghìn thần đạo đều trở nên hỗn loạn, một luồng khí tức năng lượng mạnh mẽ khuếch tán ra.

Thấy năng lượng dung đạo này sắp nổ tung, Tà Thần bèn vươn tay rút ra và nhét vào liên tục. Những năng lượng dung đạo này lập tức hóa thành từng sợi tơ mỏng, không ngừng bệnh lại với nhau, cuối cùng khí tức năng lượng đang dần đến cao trào kia đã bị Tà Thần cưỡng ép che giấu đi.

Trong vách tường, hai mắt của lão thuyền trưởng cũng thấy được trọn vẹn cảnh tượng này. Ông ta không nhịn được mà thầm thở dài…

Loại thiên phú và thủ đoạn khống chế năng lượng như này thật sự mạnh đến đáng sợ, khiến lão thuyền trưởng đã gặp qua vô số người cũng phải nhìn mà than thở.

Tà Thần ổn định lại năng lượng dung đạo rồi trả Ngũ Hành Thần Đạo về. Từ ngoài nhìn vào, năng lượng dung đạo không có gì thay đổi, nhưng trên thực tế toàn bộ kết cấu của nó đều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bây giờ, trong hình cầu có thêm một khe hở…

Khe hở này được chừa ra cho năng lượng thần đạo cuối cùng.

“Ù!”

Tà Thần lại lấy năng lượng thần đạo vừa mới được cho ra và chầm chậm đẩy nó vào trong khe hở.

Cả hai ghép lại gần như hoàn hảo…

Ngay lúc Tà Thần mới cong khóe miệng lên, nở một nụ cười tà mị thì năng lượng dung đạo bỗng biến thành một quả cầu sáng như tuyết.

Chỉ trong nháy mắt, quả cầu ánh sáng đã chôn vùi cả thân tàu và nở rộ ra trên mặt hồ. Sau khi vầng sáng rực rỡ ấy tắt đi, toàn bộ trời đất đều ảm đạm như đang trong đêm đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận