Bách Luyện Thành Thần

Chương 3806: Thỏa mãn chấp niệm

Năm đó Tiết trưởng lão muốn đến Thâm Không, bất luận là Đại Sai Tưởng Phủ hay Khổ Thụ cũng đều không ủng hộ, thế là Tiết trưởng lão để lại một phong thư rồi ra đi không lời từ biệtTrong một quãng thời gian dài sau đó không hề có tin tức gì từ Tiết trưởng lão nữa.

Bây giờ đột nhiên lấy được tin về ông từ miệng La Chinh, đương nhiên họ vô cùng kinh ngạc.

“Tiết trưởng lão? Sao ngươi gặp được Tiết trưởng lão?” Một quái vật lông dài hỏi.

Một quái vật lông dài khác thì đoán: “Năm đó Tiết trưởng lão đi Thâm Không, mặc dù bọn ta cho rằng sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng đúng là ông ấy có thể tránh được đại kiếp nạn xảy ra ở Chủ Giới…”

“Mà quan trọng hơn cả là Tiết trưởng lão đã mang về cách thức dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết!”

“Ngươi gặp ông ấy khi nào…” Nhóm quái vật lông dài đều vô cùng kích động”

La Chinh lắc đầu nói: “Ta chưa gặp ông ấy bao giờ, nhưng có người từng thấy”

Hắn vừa dứt lời, một sợi tàn hồn của Thái Thượng Lão Quân lập tức trồi ra khỏi đỉnh đầu La Chinh. Sau đó Thái Thượng Lão Quân kể lại ngọn nguồn mọi chuyện về việc mình gặp Tiết trưởng lão thế nào, mình núp ở Ngọc Thanh Thiên bằng cách nào và cả những sắp xếp của Tiết trưởng lão.

Đám quái vật lông dài kia nghe xong đều kinh ngạc tột độ. Mặc dù họ đều đến từ Đại Sai Tưởng Phủ, kẻ nào cũng đều hết sức thông minh nhưng vẫn rất thán phục những việc mà Tiết trưởng lão đã làm.

“Đại Sai Tưởng Phủ chúng ta vẫn chỉ có Tiết trưởng lão nhìn xa trông rộng…”

“Không ngờ ông ấy lại đi được đến bước này!”

“Năm xưa chúng ta đều trách oan ông ấy rồi…”

Lúc các quái vật lông dài đang nói thì quái vật lông trắng cũng chầm chậm bước ra, nói với vẻ tự trách: “Năm đó ta đã trách oan Tiết trưởng lão, thậm chí còn ở trước mặt trách móc ông ấy mà không biết ông ấy đã lặng lẽ làm nhiều chuyện đến vậy, vả lại… còn thành công nữa!”

“Các hạ là ai thế?” La Chinh hỏi.

Quái vật lông trắng chắp tay, nói: “Tại hạ Văn Địa Chi, Phủ chủ của Đại Sai Tưởng Phủ”

Người mạnh nhất trong Nhân Linh Môn chính là Khổ Thụ – nay đã làm Nhân Linh Vương, kế tiếp chính là Thập Phương Phủ và Đại Sai Tưởng Phủ sánh vai đứng cùng. Cả hai một võ một văn, mà “Văn” chính là do Văn Địa Chi quản lý.

La Chinh cũng chắp tay trả lễ.

Văn Địa Chi nhìn La Chinh, ánh mắt có vẻ rất phức tạp: “Khởi Nguyên Thần Huyết chính là nguồn gốc của vạn vật, có thể cung cấp năng lượng vô cùng tận. Nếu ngươi đã có thanh kiếm kia thì ắt hẳn không ai có thể là đối thủ của ngươi mới đúng…” Y vẫn khó mà tin được.

Đại Sai Tưởng Phủ từng đưa ra rất nhiều luận cứ, trước kia Văn Địa Chi đã đoán rằng lực chiến đấu mạnh nhất trong Chủ Giới về mặt lý thuyết chính là Khởi Nguyên Thần Huyết cộng với thanh kiếm kia, đó thật sự là tồn tại trị vì tất cả mọi thứ.

“Kẻ địch mà ta phải đối mặt đến từ phía trên Thâm Không, là đối thủ ở tầng cấp cao hơn” La Chinh đáp.

Văn Địa Chi sửng sốt một chút rồi hỏi với vẻ khó tin: “Đó là tồn tại đến từ thế giới ngăn thứ sáu ư?”

Những quái vật lông dài khác cũng lập tức thấy hứng thú, dù sao trước đó họ đều từng xem việc dò la ra chân tướng của thế giới là nhiệm vụ của mình.

Mặc dù họ kết luận phía trên Thâm Không còn có thế giới tầng cấp cao hơn, nhưng muốn thăm dò Thâm Không đối với họ đã rất khó khăn rồi, thế giới tầng cấp cao hơn e là không thể nào hiểu được, vì vậy nó chỉ tồn tại trong giả thiết mà thôi.

La Chinh lắc đầu nói: “Có thể là ngăn thứ bảy, ngăn thứ tám, thậm chí ngăn thứ chín…”

“Cái gì?”

“Làm sao có thể? Trong thế giới ngăn thứ ba còn có loại tồn tại này sao?”

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”

Đám quái vật lông dài đều không tin.

“Thế giới của các ngươi chính là bị hắn hàng cách từng lần một từ thế giới tầng cấp cao, hắn được gọi là Hàng Cách Giả” La Chinh nói.

“Sao hắn muốn làm vậy?” Văn Địa Chi hỏi.

“Ai biết được, chắc là để đối phó ai đó, cũng có thể là để trốn tránh ai đó” La Chinh nhún vai.

Từ trong miệng kẻ trông giống loài người, La Chinh chỉ lấy được một tin tức duy nhất, đó là gã chắc từng có đối thủ tên “Tòng”.

“Thảo nào, thảo nào, thảo nào…” Văn Địa Chi lắc đầu và nói ba lần “thảo nào” liên tiếp, giờ y mới hiểu nguyên do vì sao La Chinh lại bại.

Ngay cả La Chinh sở hữu Khởi Nguyên Thần Huyết mà còn bại, vậy dù họ có thức tỉnh Khổ Thụ thì cũng chẳng được ích gì. Mặc dù Khổ Thụ rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện tốt hơn La Chinh được, trước đây họ đã nghĩ quá đơn giản rồi.

“Vậy, vậy… Ta không tìm được phụ thân của ta nữa sao? Các ngươi cũng không được giải lời nguyền?” Trong đôi mắt sáng trong của Lăng Sương lấp lánh ánh lệ.

“Ta nghĩ, phụ thân ngươi chắc là Nhân Linh Vương Khổ Thụ?”

La Chinh xoa đầu nàng, mỉm cười nói. Lúc nhìn thấy cô gái giống y đúc Lăng Sương trong địa đàn, trong lòng La Chinh đã có suy đoán.

“Ừ” Lăng Sương gật đầu.

Ban đầu nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng sau này thì đã hiểu.

La Chinh vươn tay ra, ánh lam của không gian Tu Di lấp lóe lên. Ngay sau đó, một thể Quỷ Quyệt chui ra, chính là Nhân Linh Vương Khổ Thụ.

Nhóm quái vật lông dài không ai ngờ La Chinh lại giấu Nhân Linh Vương trong không gian Tu Di cả, sau khi thấy được Khổ Thụ, họ đều vô cùng kích động.

“Vương!”

“Là Vương!”

“Khổ Thụ đại nhân!”

Một đám quái vật lông dài xúm lại.

“Tránh ra hết cho ta!” Văn Địa Chi quát lớn.

Đám quái vật lông dài vội lùi lại một khoảng, sau đó Văn Địa Chi lập tức từ từ đỡ Khổ Thụ dậy.

Khổ Thụ là chủng loại Ngủ Say trong Quỷ Quyệt, không có ý thức phản kháng gì cả. Văn Địa Chi bèn gọi: “Khổ Thụ đại nhân, Khổ Thụ đại nhân, đây là con gái của ngài! Ngài có thấy được không, có thể thức tỉnh không!”

Mang người thân nhất ra để gọi tỉnh vốn là cách mà các Quỷ Quyệt hay dùng nhất, chỉ có điều chấp niệm của mỗi Quỷ Quyệt đều khác nhau rất nhiều, ngược lại không thể quơ đũa cả nắm được. Ví như Điểu Linh Vương Thú có khuynh hướng tự vẫn mãnh liệt thì khó mà dùng cách này để gọi tỉnh.

Năm xưa Khổ Thụ quyến luyến con cái và gia đình mình nhất, dùng biện pháp này để gọi ông tỉnh lại là rất có khả năng.

Lăng Sương cũng nhìn vị phụ thân “chưa từng gặp mặt” này của mình, trong lòng hơi căng thẳng. Mặc dù nàng là con gái của ông đi chuyển kiếp, nhưng nàng không có chút ký ức nào cả. Đối với nàng, người phụ thân này chính là người xa lạ.

Lăng Sương được lão Anh nuôi nấng từ tấm bé, trên núi Thái Ất cũng khá được yêu mến, có thể nói cường giả trong núi đều nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Song, sâu trong lòng nàng vẫn mong được nhìn thấy cha mẹ ruột của mình.

Cảm xúc của nàng rất phức tạp.

Khổ Thụ bên trong thể Quỷ Quyệt không có cảm giác quá rõ rệt đối với thế giới bên ngoài, ông bị chìm sâu trong lồng giam chấp niệm của mình khó mà thoát ra được. Tuy nhiên, hai người con của ông chính là chấp niệm mạnh nhất của ông, khi Lăng Sương còn sống xuất hiện trước mặt ông, tin tức này như là một chùm sáng chiếu vào thế giới u tối.

Lồng giam trói buộc ông đứt gãy từng tấc một rồi vỡ vụn…

“Không tỉnh à?”

Sau một lúc lâu chờ đợi, một quái vật lông dài thốt lên hỏi.

“Nói bậy gì thế!”

Tất cả quái vật lông dài đều dùng ánh mắt hung tợn trừng gã khiến gã vội vàng im bặt.

Đúng lúc này, Khổ Thụ bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt Lăng Sương. Trong đôi mắt đang từ từ mở ra là vẻ yêu thương ngập tràn.

Mặc dù đám quái vật lông dài đã biết chuyện La Chinh mất trọng kiếm Bất Quy Tắc, họ vốn cũng đang chìm trong bầu không khí bi thương, như khi thấy Nhân Linh Vương Khổ Thụ thức tỉnh, mọi bi thương đều hóa thành mây khói.

Ít ra… họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Khổ Thụ nhìn gương mặt Lăng Sương chăm chú một lúc thật lâu, trên mặt đều là vẻ vui mừng, sau đó ông mới từ từ chuyển mắt sang nhìn La Chinh.

“Người trẻ tuổi, ngươi là người mang ta ra khỏi địa đàn ư?” Khổ Thụ hỏi.

La Chinh gật đầu: “Vãn bối hổ thẹn, đã lấy kiếm của Khổ Thụ đại nhân nhưng sau bị người ta cướp đi mất”
Bạn cần đăng nhập để bình luận