Bách Luyện Thành Thần

Chương 1956: Áp chế

Mục Ngưng ở cách đó không xa đã bò dậy khỏi mặt đấtThấy cảnh tượng này, trong lòng cũng rất rối rắm.

Nàng là người hiểu rõ Mục Huyết Dung nhất nên cũng biết một khi tỷ tỷ đã đưa ra quyết định thì không thể thay đổi!

Nếu là ngày trước, nàng hoàn toàn không dám thử đi thuyết phục tỷ tỷ.

Nhưng giờ phút này, không biết nàng lấy đâu ra dũng khí mà xông thẳng lên, chắn trước người La Chinh.

“Tỷ tỷ, xin… dừng tay!” Mục Ngưng cắn răng nói.

Ba người Mục Huyết dung, Đường Vãn và Phương Hận Thiếu đã chuẩn bị ra tay, nhưng không ngờ Mục Ngưng lại chạy ra ngăn cản.

Lúc trước Mục Ngưng đã ngăn cản Mục Huyết Dung một lần, lần này lại chắn trước người La Chinh như thế, quả thật khiến bọn họ không thể hiểu nổi.

“Có phải hôm nay cô gái nhỏ của Mục gia này uống nhầm thuốc không?” Đường Vãn cười khà khà, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Phương Hận Thiếu không nói gì, chỉ nhìn về phía Mục Huyết Dung bên cạnh. Mục Ngưng là muội muội của nàng, nên phải xem Mục Huyết Dung xử lý như thế nào.

“Mục Ngưng! Rốt cuộc muội bị làm sao vậy? Sao hôm nay cứ dây dưa mãi không dứt thế?”

Mục Huyết Dung nhướn mày.

Ở trước mặt nàng, Mục Ngưng luôn là đứa biết nghe lời, chưa bao giờ làm trái lời nàng.

Nhưng bây giờ đã là lần thứ hai!

“Muội, muội…” Mặt Mục Ngưng đầy căng thẳng, suy nghĩ một hồi lâu mới dè dặt nói: “Muội cảm thấy mọi người có thể nói chuyện tử tế mà!”

“Nói chuyện?” Mục Huyết Dung sửng sốt, sắc mặt càng u ám: “Muội đang kể chuyện cười à?”

“Ha ha ha ha, thật buồn cười” Đường Vãn há to miệng cười nói, Mục Huyết Dung hung hăng liếc nhìn hắn.

La Chinh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Mục Ngưng, khuôn mặt cũng đầy vẻ bất ngờ.

Hắn không ngờ Mục Ngưng sẽ đứng ra chắn trước mặt mình hết lần này đến lần khác như vậy.

Mục Ngưng cắn răng mở miệng nói: “Cho dù hắn thật sự là người của La gia, thật sự là con của La Tiêu thì cũng chưa chắc đã là kẻ địch của Mục gia chúng ta, vì sao lại cứ phải một mất một còn như vậy?”

Nghe thấy lời nói này của Mục Ngưng, Mục Huyết Dung càng nhíu chặt mày. Nàng nhìn chằm chằm Mục Ngưng giống như nhìn một người xa lạ, một lúc lâu mới nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Mục Ngưng, từ khi nào muội lại trở nên ngây thơ như vậy?”

“Muội không ngây thơ” Mục Ngưng lắc đầu, dứt khoát nói, “Muội chỉ muốn cho nhau một cơ hội”

“Ha ha” Mục Huyết Dung thật sự tức đến mức phì cười. Nếu Mục Ngưng không phải là muội muội của nàng, bây giờ nàng đã dùng thanh kiếm ngắn kia chia muội ấy vô số mảnh rồi. Nàng cười lạnh nói: “Cho một cơ hội? Muội thử hỏi xem tên nhóc kia có đồng ý không?”

Mục Ngưng liền quay đầu nhìn về phía La Chinh, trong đôi mắt ra vẻ cầu xin.

“Không thể” La Chinh trả lời quả quyết và dứt khoát, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Thù hận giữa La gia và Mục gia không thể hóa giải, hắn và Mục gia không thể đàm phán trong hòa bình.

“Ngươi…”

Trong mắt Mục Ngưng hiện rõ vẻ thất vọng.

Thật ra với sự thông minh của Mục Ngưng, nàng đã sớm biết tỷ tỷ sẽ có phản ứng như thế nào, cũng biết thù hận giữa Mục gia và La gia hoàn toàn không dễ hóa giải như vậy. Mâu thuẫn này liên quan đến sự tranh chấp giữa các Thánh Đường, sợ rằng sâu trong đó còn có bí mật lớn hơn.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà thử một lần…

Nụ cười trên mặt Mục Huyết Dung càng lúc càng lạnh, ánh mắt lại lướt qua Mục Ngưng, dừng trên người La Chinh: “Thật là thú vị, không biết ngươi đã làm gì muội muội ta, trước kia Mục Ngưng không ngây thơ như vậy”

“Sợ là muội muội ngươi đã vừa ý tên nhóc La gia kia rồi?” Đường Vãn cười nhạo nói.

Vừa dứt lời, Mục Huyết Dung lại nhíu mày một lần nữa, còn Mục Ngưng thì như đứa nhỏ bị người khác đoán trúng nỗi lòng, trên mặt thoáng vẻ hoảng hốt.

La Chinh nhìn mái tóc đen như thác nước Mục Ngưng, con tim cũng khẽ rung động.

Sau đó hắn thở dài một hơi: “Ba vị thần đại viên mãn vây đánh một mình ta, ta thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Nhưng hình như các ngươi đã chọn nhầm chỗ” Nói xong, La Chinh nhẹ nhàng vung cánh tay lên, ngón cái đã úp lên cái nhẫn màu bạc trên ngón giữa.

Đồng thời ngón tay cũng chỉ về phía thần điện cách đó không xa, một chút ánh sáng màu bạc bị khúc xạ ra trông rất chói mắt.

Vừa rồi La Chinh cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Mục Huyết Dung và Đường Vãn.

Hai người Đường Vãn và Phương Hận Thiếu tham gia cuộc chiến, chỉ là sợ cuộc chiến giữa hắn và Mục Huyết Dung sẽ làm kinh động đến Vương xà Thiên Luân.

“Ba vị, còn muốn ra tay không?” La Chinh thản nhiên nói.

Sau khi bọn họ chú ý tới cái nhẫn trong tay La Chinh, sắc mặt liền thay đổi.

“Nhẫn Kích Không, ngươi lấy được từ đâu?”

Sắc mặt Mục Huyết Dung lại trở nên khó coi, dự cảm mãnh liệt đó lại dâng lên.

Bị Đông Phương Thái Thanh ngăn cản khi ở trong khe núi, nàng đã cảm thấy mạng của tên nhóc này thật lớn. Hiện tại xem ra, dự cảm của nàng vô cùng chính xác.

“Này, Mục Huyết Dung! Lấy tính mạng của tên nhóc này có thật sự quan trọng như vậy không?”

“Đúng vậy! Chẳng nhẽ rời khỏi cấm địa biển Thời Gian mà tên nhóc này còn có thể trốn thoát khỏi mí mắt của Thánh Hoàng sao?”

“Các ngươi muốn đánh thì đi xa một chút! Đừng làm kinh động tới con rắn kia!”

Sau khi những vị thần đại viên mãn khác thấy cái nhẫn hình kiếm màu bạc trong tay La Chinh, bọn họ cũng rối rít lên tiếng ngăn cản Mục Huyết Dung.

Những vị thần đại viên mãn này đương nhiên nhận ra hai cái “nhẫn Kích Không” kia, cũng hiểu rất rõ về uy lực của nó.

Nếu La Chinh thật sự kích hoạt một trong những cái nhẫn Kích Không này, bắn về phía thần điện bên kia, vậy xem như xong đời. Không biết phải đến năm tháng nào mới có thể tiến vào thần điện Thiên Luân lần nữa!

Ngực Mục Huyết Dung phập phồng, ánh mắt như một con rắn độc nhìn chằm chằm La Chinh, mũi thanh kiếm ngắn đang rung nhẹ.

Cho dù như vậy, nàng cũng muốn liên kết với Đường Vãn và Phương Hận Thiếu mạo hiểm một lần, bắt lấy La Chinh. Mục Huyết Dung nàng chưa bao giờ bị bất cứ kẻ nào đe dọa!

Đúng lúc này…

Phương Hận Thiếu vươn tay ấn nhẹ thanh kiếm ngắn của Mục Huyết Dung.

“Ngươi làm gì…” Mục Huyết dung vừa mới định nói gì đó thì Phương Hận Thiếu đã làm một động tác bảo nàng im lặng, chỉ chỉ thần điện bên kia.

Hai đốm sáng lóe lên từ chỗ sâu trong thần điện Thiên Luân, sau đó một con quái vật lớn từ từ bò ra.

Đó là một con rắn màu đen khổng lồ, phần vảy trên bề mặt cơ thể nó phản chiếu ra ánh sáng có màu sắc sặc sỡ. Đó đúng là Vương xà Thiên Luân mà bọn họ đã chờ từ lâu!

Trong nháy mắt khi con Vương xà Thiên Luân này xuất hiện, đàn tế trước mặt liền yên tĩnh không một tiếng động.

Thân thể mọi người đều cứng ngắc.

Những con chim én kia vốn đang “líu lo líu lo” ầm ĩ, lúc này cũng yên tĩnh lại.

Những đứa trẻ đang khóc om sòm cũng sợ hãi, sững sờ nhìn con rắn đen to lớn kia.

Người Ưng tộc, người Bàng tộc và người Én tộc đều đã quỳ xuống, vái lạy Vương xà Thiên Luân.

Nhưng những vị thần đại viên mãn có mặt ở đây thì làm gì có chuyện chịu lạy con rắn này?

Nếu không phải bởi vì nơi này không thể sử dụng thần đạo, bọn họ đã xông vào thần điện Thiên Luân, bắt con rắn lớn này từ lâu rồi.

Hơn nữa, những vị thần đại viên mãn này cũng là thần!

Ở thế giới trong có thể bọn họ, cho tới bây giờ chỉ có người khác quỳ lạy bọn họ chứ nào có chuyện bọn họ quỳ lạy người khác?

“Khố lỗ lỗ!”

Một người Bàng tộc cố gắng đè thấp giọng xuống hết mức, nhắc nhở Mục Huyết Dung và những vị thần đại viên mãn khác.

Người Én tộc và người Ưng tộc cũng ra hiệu cho các vị thần đại viên mãn khác và đám người La Chinh. Trên mặt bọn họ đều là vẻ kinh sợ. Bọn họ rất sợ hành động của đám người đến từ bên ngoài này chọc giận Vương xà Thiên Luân.

Những vị thần đại viên mãn này do dự một chút, cuối cùng vẫn khụy đầu gối của mình xuống.

Thế giới này là sân nhà của Vương xà Thiên Luân. Để tiến vào thần điện Thiên Luân, bọn họ không thể không hạ mình.

La Chinh cũng quỳ một đầu gối xuống đất, hắn hơi ngẩng đầu cẩn thận quan sát Vương xà Thiên Luân đang bò chậm rãi kia.

Quả thật giống như người Ưng tộc đã nói. Vương xà Thiên Luân rất cảnh giác, nó cẩn thận từng li từng tí, trườn cơ thể to lớn của mình ra khỏi thần điện. Dọc đường đi, nó nhìn trước nhìn sau, dường như chỉ cần có bất kỳ biến động nhỏ nào thì sẽ lùi vào trong thần điện ngay.

Ngay lúc La Chinh đang quan sát Vương xà Thiên Luân, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình. Hắn hơi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Mục Ngưng.

Mục Ngưng nhìn La Chinh với vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong đôi mắt linh động kia giống như có bao điều muốn nói, hơi mơ màng nhưng lại có vẻ kiên định.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận