Bách Luyện Thành Thần

Chương 2853: Thế lực cấp Chúa tể

So với các đại tộc khác, về mặt này Nhĩ Thử có ưu thế không ai sánh bằngDù gì chúng cũng nắm giữ hầu hết các giao dịch trong toàn Bỉ Ngạn, bất luận là chìa khóa Bỉ Ngạn hay tín vật Bỉ Ngạn, chúng đều biết rõ tung tích.

Mười năm qua, chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu vô cùng hiếm, tổng cộng chỉ giao dịch được ba chiếc. Từ khi sau lưng thần miếu xuất hiện dị tượng, Nhĩ Thử là sinh linh đầu tiên tìm ra và sở hữu chìa khóa Bỉ Ngạn, còn dùng cái giá cực cao để mua nó về.

Nhưng cuối cùng, khi chúng nó vào thăm dò Di Thiên thần miếu, bức tường kín mít kia khiến chúng rơi vào tuyệt vọng.

Dương hồn vốn chẳng thể nào vượt qua được bức tường ấy.

Sau đó, đám Nhĩ Thử nhanh chóng nghĩ ra sách lược khác, bắt đầu tiết lộ ra khắp nơi, thế là chuyện trong Di Thiên thần miếu liền bị các thế lực lớn trong thế giới mẹ biết đến.

Khi ấy, mục đích của đám Nhĩ Thử chẳng qua chỉ là muốn kiếm thật nhiều hồn đan. Dù sao bức tường kia cũng không vượt qua được, chắc chắn không ai vào được Ám Vực.

Tuy nhiên, vài ngày trước, tin tức truyền về từ Tứ Trọng Thiên cùng Thập Nhất Trọng Thiên khiến tộc Nhĩ Thử thay đổi kế hoạch lần nữa! Chúng thấy được hy vọng phá vỡ bức tường, mà hy vọng ấy lại chính là “Thiên Hành” đang đứng trước mắt chúng đây.

Di Thiên thần miếu vô cùng rộng lớn, diện tích phải to hơn Thiên Quỳ thần miếu gấp trăm lần. La Chinh và Lăng Sương đi cùng nhóm Nhĩ Thử vào trong liền thấy một đại sảnh rất rộng, trước đại sảnh là một pho tượng cao đến sáu mươi mét, đầu ưng thân gấu, tỏa ra khí thế phi phàm.

“Đây chính là chủng tộc xây nên Di Thiên thần miếu?” La Chinh hỏi.

Một con Nhĩ Thử gật đầu đáp: “Tộc Di Thiên là một chủng tộc rất hùng mạnh, có thể xem như thế lực cấp Chúa tể”

“Thế lực cấp Chúa tể?” La Chinh chớp mắt.

“Chính xác. Chủng tộc nào từng thống trị toàn bộ hỗn độn được bọn ta gọi là thế lực cấp Chúa tể” Nhĩ Thử cười khà khà rồi nói tiếp: “So ra, thế lực siêu cấp trên thế giới mẹ hiện nay thực sự quá yếu…”

Bây giờ mặc dù thế giới mẹ có vẻ khá hòa bình, nhưng thực ra vẫn là cục diện tranh bá giữa các cường giả, chưa có một thế lực cấp Chúa tể nào được sinh ra.

Ly Uyên, Lê Sơn, Hữu Hùng, Thần Nông, Thiên Cung… Chỉ riêng thế lực siêu cấp thôi là đã đếm được cả một rổ đầy.

Giữa các thế lực siêu cấp này vẫn tồn tại sự chênh lệch khá lớn, nhưng lại không ở mức tuyệt đối, ít ra không có một thế lực siêu cấp nào đủ khả năng lên thống trị toàn bộ thế giới mẹ chứ đừng nói chi là cả hỗn độn.

Nghe Nhĩ Thử nói vậy, La Chinh lại nhớ đến Thiên Quỳ thần miếu. Hắn bèn hỏi: “Vậy tộc Tâm Cụ Nhãn Ma trong Thiên Quỳ thần miếu thì sao?”

“Cũng có thể được xem là thế lực cấp Chúa tể” Nhĩ Thử đáp lại lời La Chinh: “Chỉ có điều, so với tộc Di Thiên thì tộc Tâm Cụ Nhãn Ma vẫn thua kém khá xa. Các chủng tộc có thể để lại thần miếu trong Bỉ Ngạn đều từng được xem là thế lực cấp Chúa tể”

“Nó nói đúng không?” La Chinh thầm hỏi 9527 trong đầu.

“Có thể nói là vậy. Có điều cấp Chúa tể gì đó chẳng qua chỉ do đám chuột này tự định nghĩa mà thôi, bên trên những thế lực ấy còn có tồn tại tương tự như bản chủ” 9527 đáp.

Người có thể khống chế sinh linh Chân Lý mới là Chúa tể của toàn bộ hỗn độn.

La Chinh nghĩ đến những lời mình vừa nói bên ngoài thần miếu thì trong lòng bỗng nảy ra vài nghi vấn. Hắn lập tức hỏi Nhĩ Thử: “Tộc Di Thiên cũng một lòng tin theo Đạo Chung Yên?”

“Ừ” Nhĩ Thử gật đầu.

“Xem ra ngay cả tộc Di Thiên hùng mạnh đến thế mà cũng thất bại” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ tiếc nuối.

Kể cả tộc Tâm Cụ Nhãn Ma và tộc Di Thiên đều đã từng thống trị toàn bộ hỗn độn, tài nguyên mà chúng huy động phải nói là rất khổng lồ, thực lực có khi càng mạnh hơn, vậy mà vẫn không thoát khỏi cây châm kia…

“Chít, các ngươi đều sống quá đau khổ, mà lại chỉ là con đường lặp lại của người đi trước. Trước khi Chung Yên giáng lâm, mọi chuyện vẫn phải dựa vào Nhĩ Thử chúng ta” Con Nhĩ Thử kia bỗng nói.

“Dựa vào Nhĩ Thử các ngươi?” La Chinh sững sờ.

Lăng Sương cũng chớp mắt.

Tộc Nhĩ Thử hẳn là thế lực siêu cấp không có chí khí nhất trong thế giới mẹ, ngoại trừ mục đích kiếm được thật nhiều Thần Tinh và hồn đan thì dường như chúng không có bất kỳ nhu cầu nào khác.

Tín vật Bỉ Ngạn hùng mạnh cỡ nào, chìa khóa Bỉ Ngạn quý hiếm cỡ nào, số lượng hồn đan nhiều cỡ nào… Bọn chúng đều có thể đem đi đổi thành Thần Tinh… Mà Thần Tinh ngoại trừ có tác dụng giao dịch như một loại tiền tệ thì cũng chỉ được dùng để bổ sung năng lượng cho tín vật Bỉ Ngạn, cho nên các dị khác không tài nào hiểu nổi vì sao tất cả các sinh linh trong tộc Nhĩ Thử lại một lòng mê đắm Thần Tinh đến thế.

“Chít chít chít…”

“Chít…”

Mấy con Nhĩ Thử đi cạnh đó bỗng kêu chít chít vài tiếng nhằm ngăn lại đề tài này.

Con Nhĩ Thử vừa nói ban nãy cũng cười chít chít một tiếng rồi ngay sau đó đã chuyển sang đề tài khác.

Nhưng La Chinh và Lăng Sương đã nghe ra trong lời vừa rồi còn mang một ý nghĩa nào đó khác. Nói gì đi chăng nữa, một thế lực siêu cấp tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng, đám Nhĩ Thử cũng không nên bị xem thường.

Cả nhóm đi vòng qua pho tượng, đến tận cuối đại sảnh. Dưới bức tường ở đó là mười chín cổng vòm có hình nửa vòng tròn.

La Chinh và Lăng Sương đều mới chỉ vào đây lần đầu, đương nhiên không biết rõ mình phải đi tiếp như nào.

“Toàn bộ mười chín cổng vòm đều dẫn đến cùng một con đường, nhưng độ khó dễ của từng cổng vòm là khác nhau. Cổng thứ mười ba và mười bảy là đường chết, cái đơn giản nhất là cổng thứ bảy, mà khó nhất là thứ mười chín. Dương hồn nào tiến vào trong đó gần như sẽ rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh, nhưng cũng có không ít dương hồn thu được tín vật Bỉ Ngạn rất mạnh” Tin tức mà Nhĩ Thử vừa đưa ra trị giá từ trăm nghìn hồn đan trở lên. Dù sao, hiểu rõ thần miếu thêm một phần là sẽ có thêm một chút hy vọng sống sót.

Nhĩ Thử tiếp tục hỏi La Chinh: “Không biết Thiên Hành các hạ chọn cổng vòm nào?”

Nó giao quyền lựa chọn cho La Chinh.

“Ta chọn cổng thứ mười chín” La Chinh đáp.

Trong Bỉ Ngạn có rất ít thứ uy hiếp được La Chinh, huống chi ngay từ đầu mục đích của hắn đã là tìm kiếm tín vật Bỉ Ngạn, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Đám Nhĩ Thử liếc nhìn nhau. Chúng cũng không biết quá nhiều về cổng thứ mười chín này, chỉ biết rằng nó cực kỳ nguy hiểm. Nhưng dù sao lần này cũng có La Chinh đi trước mở đường, vả lại khi chọn đường này chúng cũng có cơ hội tìm kiếm một vài tín vật Bỉ Ngạn phẩm cấp cao.

“Vậy chúng ta xuất phát thôi” Đám Nhĩ Thử rất tin tưởng vào thực lực của La Chinh, chúng không do dự bao lâu đã lập tức đồng ý.

La Chinh dẫn đầu đi ở đằng trước, Lăng Sương cùng với đám Nhĩ Thử thì theo phía sau.

Đằng sau cổng vòm là một lối đi hẹp dài có hình nửa vòng tròn, phần vách trên đỉnh gập ghềnh và có vô số đường vân chạy chằng chịt trông như mạch máu trong cơ thể. Các đường vân phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ, có lúc lóe lên có lúc lại mờ tối giống như tuân theo nhịp hô hấp.

Khi La Chinh bước vào trong lối đi, hắn còn chưa thấy khó chịu gì nhưng Lăng Sương đằng sau lưng đã hơi khác thường.

“A…”

Lăng Sương không kìm được, ôm chặt hai cánh tay mình và nhích lại gần lưng La Chinh.

“Sao thế?” La Chinh quay đầu lại, quan tâm hỏi.

Hắn không quá lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng còn Lăng Sương thì hắn ắt phải bảo vệ.

“Ta có cảm giác như lực linh hồn của mình đang bị rút đi…” Lăng Sương nói.

La Chinh nhìn đám Nhĩ Thử, bọn chúng nói ngay: “Sau khi tiến vào Di Thiên thần miếu, lực linh hồn sẽ không ngừng bị hao mòn, đây chính là quy tắc trong thần miếu này. Chẳng qua khi chưa vào trong lối đi, tốc độ hao mòn rất chậm, còn bây giờ nó tăng nhanh hơn thôi. Bổ sung thêm hồn đan là được”

Lăng Sương khẽ gật đầu, lấy một viên hồn đan ra đưa vào trong dương hồn của mình để bổ sung lực linh hồn.

Nàng có rất nhiều hồn đan, với tốc độ hao mòn này thì cũng không quá đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận