Bách Luyện Thành Thần

Chương 3910: Hoàn nguyên tất cả lại như cũ

Đám người Phục Hy, Hoa Thiên Mệnh, Văn Địa Chi trố mắt nhìn nhau. Bọn họ khó mà tin được mình chưa chếtTrong đôi mắt Nữ Oa tràn đầy nghi ngờ, nàng nhìn về phía xa, giọng run run nói: “Thế giới Bích biến mất rồi? Không, là tất cả vật chất bên trong thế giới đều biến mất?”

Không gian bên ngoài Tiên Phủ trống rỗng, không tồn tại bất cứ thứ gì… Đây rõ ràng là chuyện không bình thường.

Hàng cách hủy diệt tất cả, nhưng bản thân năng lượng và vật chất sẽ không hao tổn chút nào.

Bây giờ ngay cả thế giới Bích cũng biến mất!

Ánh mắt nàng quét một vòng xung quanh: “La Chinh đâu? La Chinh cũng không thấy đâu cả?”

Nghe Nữ Oa nói vậy, mọi người mới bắt đầu tìm La Chinh, nhưng trong Tiên Phủ đâu còn bóng dáng của La Chinh nữa?

“Đây là thần thông của La Chinh ư?”

“Hắn bảo vệ Tiên Phủ?”

“Không thể nào, hắn ngăn cản được cả hàng cách?”

“…”

Mọi người vẫn còn theo thói quen quy hết nguyên nhân lên người La Chinh, nhưng La Chinh lại biến mất một cách quái lạ.

“Ù…”

Lúc mọi người đều đang tìm mình, thân hình La Chinh lặng lẽ ngưng kết trong Tiên Phủ.

“Phụ thân!”

“La Chinh!”

“Chinh Nhi!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi có thể ngăn cản hàng cách?”

Mấy người La Niệm, Hoa Thiên Mệnh, Nữ Oa vây lại, chuyện xảy ra trước mắt đúng là khiến bọn họ khó hiểu.

La Chinh đảo mắt nhìn gương mặt của bọn họ, cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng: “Ta không làm được, hàng cách đã hoàn thành”

“Hàng cách đã hoàn thành?” La Niệm tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng chúng ta đều không chết…”

Đôi mày thanh tú của Nữ Oa khẽ nhướng lên, hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta đã chết một lần?”

La Chinh giơ ngón tay cái với Nữ Oa: “Đúng là như vậy”

“Vậy chúng ta đang ở âm phủ?” La Niệm trợn to hai mắt nói.

La Chinh đưa tay khẽ phẩy về phía La Niệm, thân thể cao lớn của La Niệm lập tức thu nhỏ lại, khôi phục thành hình dáng bình thường. Hắn xoa đầu La Niệm rồi cười nói: “Niệm Nhi, trên thế giới này đâu tồn tại âm phủ? Đây là một thế giới mới tinh, ta dựa theo ký ức của “Tòng” sáng tạo ra các ngươi một lần nữa”

La Niệm trừng mắt nhìn rồi lại nhìn xuống thân thể mình: “Phụ thân dùng ký ức sáng tạo ra… Vậy ta là một La Niệm giả sao?”

“Ha ha…” La Chinh bị La Niệm chọc cười, nhưng những người khác không cười. Hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng có nỗi lo này, trước đây La Chinh cũng đã từng có nỗi lo này, bọn họ sợ đây chỉ là một thế giới hư ảo.

La Chinh chỉ có thể giải thích cặn kẽ hơn: “Nếu như năng lượng được phóng ra theo quy luật nguyên bản, ngưng kết thành vật chất, như vậy bọn họ vốn là người nguyên bản kia, đây chính là chân thực tuyệt đối. Nếu hòa tan một khối băng sau đó lại đông nó lại thành một khối băng, chẳng lẽ khối băng này không phải khối băng ban đầu?”

Nữ Oa là người hiểu ra đầu tiên: “Ý ngươi là chúng ta thực sự đã chết, chỉ là ngươi có ký ức của cả thế giới, dựa theo ký ức hoàn nguyên một lần nữa?”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

“Chỉ có thể hoàn nguyên tòa Tiên Phủ này thôi ư?” Nữ Oa hỏi.

“Đương nhiên là không phải… Ta sẽ hoàn nguyên tất cả”

La Chinh khẽ vung tay lên phía trên, Hắc Thuyền cách Tiên Phủ không xa cũng được hoàn nguyên.

Thông Thiên giáo chủ, Thần Đồ, lão thuyền trưởng và Tú Châu cũng sống lại.

“Chúng ta… không sao?”

“Tại, tại sao?”

“Tà Thần đâu?”

Bốn người trên Hắc Thuyền cũng vô cùng khó hiểu, bốn người bọn họ đều bình yên vô sự, chỉ thiếu mỗi Tà Thần.

Bọn họ đã phát hiện ra La Chinh, nhưng không ai dám tiến lên hỏi.

Ngược lại, Tú Châu lấy hết dũng khí bay ra ngoài, sợ sệt đứng ở cửa Tiên Phủ hỏi: “Đấng Sáng Tạo… Tà Thần đâu?”

“Tà Thần?” La Chinh liếc nhìn Tú Châu: “Hắn chết rồi”

“A…” Tú Châu khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt nhìn về phía La Chinh tràn đầy đau thương: “Tại sao chúng ta lại không chết…”

“Các ngươi được ta sáng tạo ra một lần nữa” La Chinh nói.

Đối với người ngoài mà nói, rất khó để tiếp nhận thực tại mà La Chinh sáng tạo ra, nhưng Tú Châu được sinh ra ở thế giới trong cơ thể La Chinh nên đã ngầm thừa nhận La Chinh không gì không làm được, trực tiếp sáng tạo ra nàng ta cũng là chuyện bình thường.

Nghe vậy, mắt nàng ta hơi sáng lên: “Vậy… Có thể sáng tạo ra Tà Thần không?”

“Không thể” Lúc này La Chinh từ chối.

Tà Thần đã lĩnh ngộ năng lượng vô hạn, nếu tùy tiện sáng tạo ra thì tất nhiên sẽ gây nên vô số phiền toái. Mời thần dễ tiễn thần khó, người này coi như một “La Chinh” khác, thật sự là quá khó xử lý.

Tú Châu thấy thái độ của La Chinh thì mi mắt hơi cụp xuống, mím môi gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Đấng Sáng Tạo…” Nói xong nàng ta xoay người định đi.

Nhìn bóng lưng của Tú Châu, không hiểu sao trong lòng La Chinh dâng lên một cảm xúc, đó là một loại cầu xin đầy bi thương và buồn bực.

Cảm xúc đó đến từ bản thân mình nhưng lại không thuộc về mình. Sau khi ý thức của Tà Thần hoàn toàn dung hợp với La Chinh, ít nhiều cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của La Chinh.

Tà Thần đang cầu xin mình… hay là bản thân mình tự cầu xin mình?

La Chinh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, gọi Tú Châu lại: “Chờ một chút”

Tú Châu bỗng nhiên quay đầu, sững sờ nhìn La Chinh.

“Ta sẽ sáng tạo ra hắn, nhưng không phải bây giờ” La Chinh nói.

Xóa sạch một phần ký ức của Tà Thần và hoàn toàn hạn chế hắn ta cũng không phải việc khó.

Nghe vậy, Tú Châu quỳ xuống, vái La Chinh ba cái thật sâu rồi mới trở lại Hắc Thuyền.

Sau đó La Chinh khẽ vung tay, để Hắc Thuyền theo sau Tiên Phủ.

Nơi nào một thuyền một phủ đi qua, năng lượng ẩn giấu trong hư không bắt đầu dao động.

Vòng mặt trời hình tròn trong Thâm Không được La Chinh “phục nguyên”, sau đó là từng mảnh vỡ phiêu tán bên trong Thâm Không, kiến trúc khổng lồ vỡ nát và Thiên Luân thành được giữ gìn tương đối hoàn hảo đều được “phục nguyên”.

Tiên Phủ bay một đường hướng xuống dưới, những tầng đất rộng lớn rải rác trong hư không đều được phục hồi như cũ, những chủng tộc Thâm Không sinh sống trong đó cũng đều sống lại không sót một ai.

Đối với những man tộc chưa được khai hóa này, bọn họ không biết mình chết lúc nào, cũng không biết mình sống lại lúc nào. Bọn họ căn bản không biết có hàng cách, cuộc sống yên tĩnh không bị phá vỡ.

Người duy nhất biết được chính là Tiết trưởng lão.

Ông bình tĩnh ở bên trong bộ tộc Hung nghênh đón cái chết, lại không biết thế nào nghênh đón được sự hồi sinh. Lúc đang buồn bực thì thấy Tiên Phủ hạ xuống, La Chinh cười tủm tỉm đón ông vào Tiên Phủ.

“Tại sao?” Tiết trưởng lão muốn một câu trả lời.

“Để Văn Phủ chủ giải thích cho ông” La Chinh đáp.

Người La Chinh muốn phục nguyên còn rất nhiều, không có hơi sức đâu mà giải thích cho từng người một.

Sau khi khôi phục Thâm Không, hắn liền dẫn Tiên Phủ và Hắc Thuyền trở lại thế giới ngăn thứ tư.

Trên thế giới trống rỗng xuất hiện đất đai, đồi núi, sông suối… Tiếp theo là Tứ Trụ, Vĩnh Hằng Thần Điện, và từng thế giới thứ cấp bị vỡ tan tành…

Không lâu sau, Tiên Phủ và Hắc Thuyền đi đến lối vào thế giới Hỗn Độn, Nhân Linh Vương Khổ Thụ đã chết ở nơi này nên đương nhiên cũng sống lại ở đây.

Ký ức của Khổ Thụ còn dừng lại ở thời khắc lao ra khỏi thế giới Hỗn Độn, sau khi sống lại vẻ mặt ông đầy ngạc nhiên khó hiểu. Trách nhiệm giải thích nặng nề ấy, đương nhiên La Chinh sẽ giao cho Văn Địa Chi, còn hắn thì điều khiển Tiên Phủ tiến quân thần tốc, xông thẳng vào thế giới Hỗn Độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận