Bách Luyện Thành Thần

Chương 2233: Gặp mặt

“Ngươi là ai!”Kẻ lưu đày này căn bản không ngờ sẽ có người đến đây sớm hơn một bước, thậm chí trong phút chốc gã còn không biết đây là địch hay là ta.

Thế nhưng gã vừa dứt lời, thanh phi đao kia đã đâm xuyên qua trán!

“Bịch!”

Khoảnh khắc gã ngã xuống đất, La Chinh đã rút trường kiếm rồi lao nhanh về phía trước.

Ba người bị lưu đày còn lại phản ứng rất kịp thời, nhưng một khi La Chinh sử dụng thần thông huyết thống thì có đối đầu chính diện, bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi bây giờ hắn còn xuất hiện bằng phương thức tập kích bất ngờ như vậy?

Gần như không gặp phải bất cứ một sự phản kháng nào, ba người còn lại đã bị La Chinh chém chết…

Ở bên kia, Minh Vi chỉ huy mọi người liên tục tàn sát âm nhân.

Thủ đoạn đối phó của mọi người ngày càng thuần thục, đám âm nhân này đã không thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ nữa.

Khoảng sau một nén nhang, tên âm nhân cuối cùng bị đại đao của lão Kim chém chết.

Ánh mắt của lão Kim, Minh Vi và tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đài cao xa xa kia.

Bóng dáng La Chinh xuất hiện từ phía sau đài cao, giơ ngón tay ra hiệu với đám người Minh Vi. Hắn khẽ mỉm cười rồi lại biến mất vào trong bóng tối…

“Thằng nhóc này…” Thấy cảnh ấy, lão Kim cũng cạn lời.

Ông ta không ngờ đưa La Chinh tiến vào thế giới này lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.

Những người khác cũng không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy vô cùng quái dị. Dù sao từng ấy người bị lưu đày đều phải chết trên tay một kẻ mới đến cảnh giới chân thần như La Chinh mà!

Minh Vi lại cong môi cười: “Mọi người tiếp tục tiến lên!”

Qua hơn mười dặm đường, mọi người lại đối mặt với đám âm nhân này một lần nữa. Mà La Chinh ở trong bóng tối lại một lần nữa dùng thủ đoạn như sấm rung chớp giật để tập kích và giết chết những kẻ ẩn nấp, giúp mọi người có thể thuận lợi đi về phía trước.

Dọc theo con đường này, những người bị lưu đày trong các gia tộc lớn và các hoang thần đều càng ngày càng tỏ ra khâm phục La Chinh.

Bọn họ thực sự nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì mà có thể giết chết đối phương một cách đơn giản như vậy…

Ngoài không hiểu, bọn họ còn thầm cảm thấy may mắn. May là trong đội ngũ có một người như La Chinh, nếu không bọn họ cũng không biết phải có bao nhiêu người bỏ mạng?

Đoàn người cứ thế tiến lên từng bước, chậm rãi đi về phía trước.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng đi ra khỏi những đài cao dày đặc san sát này, trước mặt bọn họ là một bức tường cao ngất.

“Cuối cùng cũng tới” Tiểu Vân đi lên trước một bước, nhìn về phía xa.

Trong mắt Phù Sơ cũng hiện lên cảm xúc quyến luyến.

Chỗ này chính là nơi định cư của bộ tộc Trưởng Giám Ngục, cũng là quê hương trong mắt Tiểu Vân và Phù Sơ.

Nhất là Phù Sơ, phần lớn thời gian trong đời cậu ta đều lớn lên ở đây. Sau khi trải qua tranh chấp, tàn sát và lưu lạc, cuối cùng cậu ta đã trở về nơi này nên trong lòng có rất nhiều cảm xúc bùi ngùi.

“Trên tường thành có một người!” Một tên hoang thần kêu lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy trên tường thành lần lượt xuất hiện vài bóng dáng.

“Là Diêm Lai” Trong đôi mắt xinh đẹp của Minh Vi hiện lên sát khí.

Xưa kia, những người bị lưu đày mạnh tầm lão Kim và Diêm Lai đều phải cúi đầu xưng thần trước nàng ta. Thế nhưng lần này nàng ta lên kế hoạch rời khỏi thế giới này, y đã vài lần gây ra rắc rối cho tộc Nữ Oa.

Mà lần này nàng ta trúng tên bị thương cũng là nhờ kẻ này ban tặng.

Nếu không phải vội vàng rời khỏi thế giới này, e là nàng ta đã sớm dẫn theo người trong tộc Nữ Oa đến san bằng tộc Hiên Viên…

Diêm Lai đứng trên tường thành, nhìn mọi người ở đằng xa với vẻ mặt bình thản.

Trong lòng y cũng đầy một bụng nghi hoặc.

Trong số những người bị lưu đày Diêm Lai phái ra, không một ai có thể trở về.

Địch Tiến thất thủ, lẽ nào Lạc Lâm cũng thất thủ? Cho dù Lạc Lâm thất thủ, nhưng vẫn còn Hải Hồn…

Điều kiện mà tộc Trưởng Giám Ngục tạo ra đã cho bọn họ một ưu thế cực lớn, rốt cuộc ả Minh Vi này có thủ đoạn gì mà có thể giết chết những người ấy một cách im hơi lặng tiếng như vậy?

Diêm Lai vốn tràn đầy lòng tin, nhưng bây giờ cũng không dám chắc chắn.

Minh Vi dẫn mọi người từ từ đi về phía tướng thành.

Đôi bên cách nhau mấy trăm trượng, cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.

“Diêm Lai, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Lão Kim cười ha hả.

Diêm Lai hờ hững liếc mắt nhìn lão Kim, hừ lạnh một tiếng: “Kim chó già? Ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện!”

Nghe cách xưng hô ấy, Phù Nhị, Trì Nghĩa và những người trong tộc Xi Vưu tức khắc dựng thẳng lông mày, phẫn nộ ra mặt.

Phù Nhị đang muốn mở miệng chửi lại thì bị lão Kim ngăn cản. Lão Kim nhướng mi, cười nhạt nói: “Bây giờ ngươi như dã thú trong chuồng bị chặt mất tứ chi, ngoại trừ mở miệng kêu gào thì cũng chẳng làm được gì!”

Diêm Lai không để bụng mấy câu mỉa mai của lão Kim, chỉ nhìn chằm chằm Minh Vi rồi nói: “Bọn họ muốn thực hiện một cuộc giao dịch với ngươi”

Bọn họ chính là chỉ tộc Trưởng Giám Ngục.

Trong mắt bọn họ, đám người này có thể thuận lợi tới đây đều là nhờ vào năng lực của Minh Vi…

Bất kể là tộc Trưởng Giám Ngục hay bản thân Diêm Lai đều cảm thấy kiêng dè người phụ nữ Minh Vi này.

Minh Vi chắp tay sau lưng, cười khẩy với người đứng bên trên rồi nghiêng đầu hỏi: “Giao dịch gì?”

“Để toàn bộ tộc Nữ Oa các ngươi rời đi, ngươi mang theo người trong tộc mình rời khỏi” Diêm Lai nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, những người bị lưu đày trong các gia tộc lớn và các hoang thần đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tuy mọi người kề vai sát cánh đi cùng tới tận nơi trung tâm này, nhưng bọn họ vẫn chưa bao giờ thực sự chiến đấu với tộc Trưởng Giám Ngục, hươu chết về tay ai còn chưa biết…

Điều kiện Diêm Lai đưa ra rất có sức hấp dẫn.

Vì vậy, tất cả mọi người đều âm thầm đánh giá Minh Vi, lỡ như nàng ta thật sự đồng ý thì phải làm thế nào?

“Muộn rồi, nếu ngươi nói những lời này trước lúc ta tìm ra thế giới này thì có lẽ còn có một chút khả năng, nhưng nếu bây giờ ta đồng ý với ngươi, Minh Vi ta sẽ trở thành loại người gì?” Minh Vi cười lạnh, nói: “Huống chi bây giờ bọn họ muốn loại trừ tộc Nữ Oa của ta ra, có phải chứng tỏ bọn họ đã cảm thấy chột dạ?”

“Chột dạ? Dựa vào đâu mà nói như vậy?” Diêm Lai cười lạnh, hỏi lại.

Minh Vi lập tức đáp: “Từ thực lực của Tiểu Vân và Phù Sơ là có thể chứng minh thực lực của tộc Trưởng Giám Ngục cũng không quá mạnh”

Bọn họ đã sớm có suy đoán về thực lực của tộc Trưởng Giám Ngục, mà sự xuất hiện của Tiểu Vân và Phù Sơ đã chứng minh cho suy đoán này.

Diêm Lai còn chưa trả lời, một người mặc áo choàng đen đã từ trên tường thành ló đầu ra, chỉ nghe phía dưới áo choàng đen truyền đến một giọng nữ: “Ngươi phán đoán không sai, quả thực tu vi của tộc Trưởng Giám Ngục chúng ta không bằng các ngươi, thế nhưng ngươi đừng quên, bây giờ ngươi cũng không phải cường giả Bỉ Ngạn cảnh. Sau Chúng Sinh Bình Đẳng, ngươi chỉ là một cái xác phàm mà thôi, mà tộc Trưởng Giám Ngục chúng ta lại nhận được ân trạch từ chủ nhân, có thể đột phá rào cản của Chúng Sinh Bình Đẳng!”

Hiện tại người khoác áo choàng đen ấy không còn là một hình bóng hư ảo của tộc Trưởng Giám Ngục nữa, mà là một người thực sự.

Nghe kẻ nọ nói vậy, trong lòng mọi người cũng thầm giật mình.

Nếu thực sự như nàng ta nói, tộc Trưởng Giám Ngục có thể phá bỏ rào cản thì bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn…

Dù sao thực lực trước Bình Đẳng và sau Bình Đẳng chênh lệch nhau rất rất lớn! Cho dù tộc Trưởng Giám Ngục có yếu đến mức nào đi nữa thì bọn họ vẫn là Chân Thần cảnh, đúng không? Chỉ cần một chân thần thôi cũng đủ để nghiền nát tất cả rồi.

“Đừng nghe hắn nói bậy, bọn họ không thể nào phá bỏ hoàn toàn rào cản của Chúng Sinh Bình Đẳng đâu” Một giọng nói trong trẻo từ trong đám người truyền đến, lúc này Tiểu Vân đột nhiên đứng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận