Bách Luyện Thành Thần

Chương 3310: Trở về

Hrong căn phòng nhỏ hình chóp cũng chỉ có một bức tranh như vậy, mà trên bức tranh Tinh Không Giác Côn này có một ngọn lửaPhán đoán dựa trên lý luận khách quan như vậy cuối cùng vẫn cần phải chứng minh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nói: “Khả năng rất lớn, nhưng làm sao chứng minh?”

“Chứng minh?” La Chinh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuyên qua đám mây linh hồn dày đặc, ánh mắt hắn dừng lại nơi cổng thành xa xôi.

Cứ sáu mươi sáu canh giờ trôi qua, cổng thành sẽ mở ra, lại sáu mươi sáu canh giờ sau, cổng thành sẽ đóng lại.

Muốn chứng minh cũng không khó, ở đây chờ đợi sáu mươi sáu canh giờ là được.

Những linh hồn ngoài kia không thể tiến vào căn phòng này, chỉ sợ giữa đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

La Chinh lại ngoảnh đầu nhìn Tinh Không Giác Côn, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn không quá do dự, “phù” một tiếng, thổi tắt ngọn lửa trên hũ vàng.

“Ầm ầm ầm…”

Cánh cổng Hồn thành lại bắt đầu đóng lại.

Có lẽ là vì cánh cổng Hồn thành bị La Chinh mở ra đóng lại liên tục, một vài linh hồn vốn luôn ầm ĩ chạy ra thì lúc này lại chờ một chút mới lao ra khỏi vách tường, tiếp tục lộng hành trong thành.

Ngoài cửa thành…

Đám người Lý Bôi Tuyết, Phượng Ca, Lưu Hận lại mặt mày ngơ ngác.

“La Chinh có thể tùy ý đóng mở cửa thành…”

“Vì sao hắn lại muốn đóng cửa?”

“Chẳng lẽ lại có chuyện gì?”

Tuy mặt mày Phượng Ca tràn đầy lo lắng, nhưng tâm trạng có thể xem như bình tĩnh. Dường như những linh hồn này không thể tiến vào căn phòng nhỏ hình chóp, La Chinh làm như vậy nhất định là có lý do của riêng mình, nàng chờ ở đây là được.

Trong căn phòng nhỏ hình chóp, ánh lửa vẫn tỏa ra, chẳng qua ánh sáng trong đó là từ ngọn nến.

La Chinh cẩn thận che chở ánh nến này, lỡ như ánh nến vụt tắt, sợ là hắn sẽ mất đi cơ hội ra ngoài…

Trong vách tường, các linh hồn trong đám mây linh hồn cũng lần lượt xông ra.

Trước đây La Chinh đã cảm thấy trong Hồn thành có rất nhiều linh hồn, nhưng thời gian trôi qua, La Chinh mới phát hiện số lượng linh hồn trước đây so với hiện tại thì chẳng đáng nhắc tới!

Linh hồn ẩn chứa trong vách tường như nước trào ra từ trong khe núi, không hề dừng lại một giây phút nào.

Linh hồn dày đặc chồng chất lên nhau, dồn nén đầy ắp mỗi một tấc trong Hồn thành.

La Chinh đứng bên cửa sổ xem xét, da đầu cũng tê dại,

“Vù!”

Những kẻ săn mồi lao ra khỏi đám mây linh hồn kéo theo ánh sáng màu vàng nhạt, bỗng chốc đã nuốt chửng hàng ngàn hàng vạn linh hồn… Những linh hồn cấp bậc thấp nhất tụ chung một chỗ, số lượng không thể phán đoán.

Lại nửa canh giờ trôi qua, đôi mắt màu xanh thẫm lại xuất hiện.

Con quái vật không thể nhìn thấy hình hài thật sự, ẩn náu trong đám mây này là kẻ săn mồi cấp bậc cao nhất, nó vươn tay một cái là đã lập tức bắt được những linh hồn màu vàng nhạt kia.

Cảnh tượng cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm cứ vậy diễn ra suốt ba mươi canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.

Linh hồn trên khoảng sân ít đi rất nhiều, chỉ có một phần linh hồn màu vàng nhạt đang lượn lờ một góc, tránh bị biến thành thức ăn cho đôi mắt khổng lồ kia.

Có lẽ là đã ăn uống xong xuôi, đôi mắt khổng lồ kia lại nhìn về phía căn phòng nhỏ hình chóp, như thể nó biết La Chinh còn đang ở trong đó. Nó lại vươn tay về phía này, sau đó chỉ chạm nhẹ ngón tay vào cửa sổ của căn phòng.

“Rầm rầm rầm!”

Ngón tay thô ráp chọc nhẹ vài cái, như thể đang nhắc nhở La Chinh chú ý tới mình.

La Chinh gần như đặt hết mọi sự chú ý lên người nó, nào còn cần nó nhắc nhở?

Tuy biết kẻ này không vào được nhưng La Chinh vẫn hơi căng thẳng.

“U u u…”

Sau khi chọc vài cái, trong đám mây lại vang lên tiếng hát do đủ loại âm thanh tạo thành.

Ban đầu tiếng hát này vô cùng phấn chấn hứng khởi, sau đó trở nên du dương, sau đó dần dần mang theo sắc thái ai oán.

“Tiếng hát trong đám mây linh hồn là do nó phát ra?” La Chinh hỏi.

“Hẳn là vậy” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu.

“Nói như vậy, quái vật kia hiểu được ngôn ngữ Phạn văn?” La Chinh lại nói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn im lặng một hồi rồi nói: “Đúng là có thể”

Quái vật này vẫn tìm cách nói chuyện, vẫn luôn hát lên những lời ca kỳ quái, nhưng cả La Chinh lẫn Nguyên Thủy Thiên Tôn đều không nghe rõ.

Ca hát đứt quãng như vậy suốt mấy canh giờ, con quái vật kia cũng mất kiên nhẫn, dần dần dừng lại, Hồn thành cũng trở nên yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, La Chinh cũng bình tĩnh chờ đợi.

Sau khi cổng lớn Hồn thành đóng chặt sáu mươi sáu canh giờ, những đốm sáng sặc sỡ trên vách tường đột nhiên sinh ra từng làn sóng dao động.

Hai mắt La Chinh mở to, nhìn chằm chằm hình ảnh kia.

Tinh Không Giác Côn được vẽ trên vách tường bắt đầu hoạt động, nó vẫy đuôi, bơi trên vách tường, dần dần tách khỏi vách tường, đi thẳng tới chỗ hũ vàng.

Trên chiếc sừng nhỏ của nó còn có một ngọn lửa đang bập bùng.

Tinh Không Giác Côn không chú ý tới thay đổi trong căn phòng nhỏ hình chóp, chỉ lập tức đi thẳng tới vị trí đặt hũ vàng, nhưng sau khi tới nơi nó mới biết hũ vàng đã biến mất!

“Ớ?”

Tinh Không Giác Côn phát ra âm thanh kỳ lạ.

Vô số kỷ nguyên Hỗn Độn tới nay, vị trí của hũ vàng này chưa từng thay đổi, sao hôm hay lại biến mất?

Nó quay đầu lại nhìn mới phát hiện La Chinh đang đứng trong góc.

“Ớ?”

Tinh Không Giác Côn hơi bất an vì sự xuất hiện của người lạ mặt này.

La Chinh nhìn ra cảm xúc của nó, lập tức đẩy hũ vàng lên trước vài thước, hắn nói: “Ta, ta không có ác ý, ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi…”

Trong lúc La Chinh nói chuyện, hai mắt Tinh Không Giác Côn cũng có phản ứng, mắt nó không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh sặc sỡ.

Sau đó trong miệng nó không ngừng phun ra từng chữ…

“Lửa…”

“Thế giới…”

“Ngươi, ta…”

Nghe mấy chữ không hề có ý nghĩa này, trong mắt La Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nó, nó hình như…”

“Đang làm quen với ngôn ngữ của chúng ta” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

“Nhưng ta chỉ nói một câu…” La Chinh khiếp sợ.

“Có một vài sinh linh rất có bản lĩnh, không giống như chúng ta” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Có lẽ từ một câu của ngươi, nó lại có thể nghe được toàn cảnh ngôn ngữ, thông tin chúng nó nhìn thấy không giống như chúng ta”

Tinh Không Giác Côn phun ra ba nghìn chữ, cuối cùng cũng nói được một câu liền mạch: “Ngươi quay lại quá muộn, hắn không đợi được ngươi, quá muộn rồi…”

Tuy có thể nói chuyện, nhưng La Chinh vẫn không hiểu lắm: “Cái gì quay lại quá muộn?”

“Hắn vẫn luôn chờ ngươi trở về, vẫn luôn chờ!” Tinh Không Giác Côn không ngừng lặp lại.

“Quay lại…”

Trong đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn và La Chinh đều có ý nghĩ nào đó vụt qua.

Quá trình La Chinh đột phá đám mây linh hồn và lấy được chín Thánh Hồn Khắc Ấn hoàn toàn khác với người khác.

Hắn không chịu áp lực quá lớn, có vẻ quá mức nhẹ nhàng, cảm giác kia giống hệt như về nhà, cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đoán rằng có lẽ thân thế La Chinh còn có bí ẩn chưa từng phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận