Bách Luyện Thành Thần

Chương 3573: Thôn làng

Lúc đi ngang qua dãy nhà lá ngay hàng thẳng lối kia, Phục Hy chợt bế Quái Thiên Khuyển dưới chân lênThân thể Quái Thiên Khuyển cực kỳ mẫn cảm, hiện tại đi trên con đường Than Khóc, cảm giác khiến người ta không được thoải mái này gần như muốn nuốt chửng Quái Thiên Khuyển, giờ trông nó rất ốm yếu.

Mỗi khi Phục Hy mang nó đi ngang qua một căn nhà lá, trong đôi mắt lừ đừ của nó lại hiện lên ý thù địch. Có lẽ biết rõ thứ trong nhà lá quá mạnh mẽ, nó không dám mở miệng sủa, chỉ nhỏ giọng rên ư ử.

Đi hết dãy nhà lá đầu tiên, Quái Thiên Khuyển đều chỉ nhỏ giọng rên rỉ, không có quá nhiều biểu hiện dị thường.

Đi đến tận cùng dãy nhà lá, Phục Hy thấp giọng hỏi: “Đến cả một căn nhà lá có thể đi vào cũng không có à?”

“Không có” Quái Thiên Khuyển lắc đầu.

Phục Hy và Nữ Oa im lặng nhìn nhau một cái, trong mắt ẩn chứa vẻ lo lắng. Lần trước hai người bọn họ đi lên con đường Than Khóc đã tìm được một căn nhà lá có thể tiến vào ngay trong dãy nhà lá đầu tiên. Lần này có vẻ không được may mắn như vậy, hai mươi sáu căn nhà tranh ở dãy đầu tiên đều đã đầy.

“Dãy thứ hai!”

Phục Hy biết không thể chậm trễ, bèn ôm Quái Thiên Khuyển đi tới dãy thứ hai.

Trong dãy thứ hai cũng có rất nhiều nhà lá. Vẫn như ban nãy, lúc đi ngang qua nhà lá, Quái Thiên Khuyển đều sẽ cố sức đánh hơi, muốn tìm ra một chốn dừng chân yên ổn tại đây. Nhưng đi qua hết những nhà lá của hàng thứ hai, Quái Thiên Khuyển vẫn không tìm được.

Đôi mắt Nữ Oa lập lòe. Nàng không nói lời nào, sắc mặt Phục Hy trở nên vô cùng khó coi: “Dãy thứ ba!”

Mọi người đi theo phía sau vẫn luôn im lặng, nhưng sầu lo trong lòng cũng càng lúc càng nồng đậm.

Phục Hy và Nữ Oa thực sự từng đi tới Thượng Thanh Thiên thông qua con đường này, nhưng trước đây bọn họ có thể đi qua một cách thuận lợi dường như còn dựa vào yếu tố may mắn.

Một lần gặp may mắn, không có nghĩa lần nào cũng gặp may mắn.

Nếu lần này không thể tìm ra một căn nhà lá phù hợp thì tình hình sẽ rất phiền toái, thậm chí còn phiền toái hơn cả khi bị mắc kẹt tại tầng thứ bảy của cao nguyên Thiên Thê.

Khu vực này có tổng cộng bảy dãy nhà lá, như một thôn làng tại một vùng quê hẻo lánh.

Phục Hy mang theo Quái Thiên Khuyển đi từ dãy đầu tiên tới dãy cuối cùng cũng không tìm được một căn nhà lá phù hợp, trên mặt Phục Hy như bôi một lớp tro tàn, trông cực kỳ khó coi.

“Hình như sắc trời đã tối đi rất nhiều” Lúc này La Chinh đột nhiên ngẩng đầu nói.

Mặc dù khu vực này bị bao phủ bởi một làn sương trắng xóa, không phân rõ sớm tối nhưng ánh sáng bên ngoài sương trắng tối đi là sự thật.

Phục Hy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng càng thêm lo lắng.

Trời tối thì càng phiền toái…

Trong khi Phục Hy đang lo lắng xoắn xuýt như con kiến bò trên chảo nóng, Nữ Oa lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Trong những căn nhà lá kia đều không tìm được, xung quanh còn có những căn nhà lá nằm rải rác, cứ tìm thử xem sao, Hoàng Hy, huynh đừng sốt ruột”

Ngoại trừ nhà lá trong khu vực này, xung quanh còn có vài căn nhà lá phân bố rải rác, số lượng cũng tương đối lớn.

Sau khi được Nữ Oa khuyên giải, Phục Hy hít sâu một hơi, gật đầu với Nữ Oa rồi ôm Quái Thiên Khuyển đi tới những căn nhà lá rải rác ngoài kia tìm kiếm.

Sau khi tìm hết từng căn nhà lá, kết quả vẫn là không được. Mà sắc trời thì đã nhuốm một màu đen, sắp vào đêm rồi.

“Nếu muốn tìm một căn nhà lá có thể ở thì chúng ta cứ hợp lực lôi Quỷ Quyệt bên trong ra là được, việc gì phải hao công tốn sức như vậy?” Cuối cùng Đông Hoàng cũng không nhịn nổi nữa.

Trong mắt Đông Hoàng, cái thứ Quỷ Quyệt này có thể lợi hại đến mức nào kia chứ? Trong số những người ở đây, cho dù không tính La Chinh thì cũng là một thế lực đáng gờm trong Tam Thanh Thiên.

Nhưng Đông Hoàng vừa nói xong lời này thì trong một căn nhà lá ở gần chỗ bọn họ nhất bỗng vang lên một tiếng rên rỉ trầm thấp. Tiếng rên rỉ không phân rõ nam nữ, trong âm thanh như ẩn chứa một ma lực riêng biệt, tất cả mọi người đều không kìm lòng nổi mà che kín lỗ tai.

Sau khi tiếng rên đầu tiên trong nhà lá vang lên, chợt có càng nhiều tiếng kêu gào trong các nhà lá khác vang lên, các Quỷ Quyệt đã lần lượt thức tỉnh!

“Ư ư…”

Quái Thiên Khuyển không ngừng nức nở trong lòng Phục Hy, rõ ràng là đã kinh hoảng tột độ.

“Bên kia còn dư lại mấy căn nhà lá, có thể thử thêm lần nữa” Nữ Oa chỉ vào sáu bảy căn nhà lá nằm cách đó không xa.

Giờ phút này Phục Hy đâu còn suy nghĩ được gì nữa, sải bước tiến lên.

Quái Thiên Khuyển cũng cố nén sợ hãi, cật lực phân biệt. Lúc Phục Hy đi ngang qua căn nhà lá thứ ba bên tai trái, ánh mắt Quái Thiên Khuyển sáng sực lên: “Có rồi! Cái này trống không! Mau vào đi!”

Đoàn người La Chinh, Đông Hoàng đi theo đằng sau cũng rất sốt ruột. Lời này của Quái Thiên Khuyển khiến tinh thần bọn họ lập tức phấn chấn trở lại.

Chỉ thấy Phục Hi xốc một góc nhà lá lên rồi tiến vào, sau đó Nữ Oa, La Chinh, Đông Hoàng và mọi người cũng nối đuôi nhau đi vào.

Độ cao của những căn nhà lá này tương đương với Dực Vương đã thu nhỏ, nhưng muốn chứa Dực Vương thì không hề đơn giản. Thấy vậy Dực Vương chỉ có thể thu nhỏ lại lần nữa rồi mới chui vào.

Chờ khi người cuối cùng là Dực Vương tiến vào, Phục Hy mới che góc nhà lại.

Tiếng kêu gào văng vẳng bên tai bọn họ từ nãy tới giờ đột nhiên suy yếu lại, cảm giác không được tự nhiên quanh quẩn trong lòng mọi người cũng tức khắc biến mất.

Trong nhà lá cực kỳ đơn sơ, chỉ có một cây cột gỗ trụi lủi. Cây cột này cũng có lịch sử lâu đời, bề mặt đã mục nát với những lỗ thủng to bằng nắm tay, nhìn như có thể gãy xuống bất cứ lúc nào.

“Không hổ là con đường Than Khóc, cái gì cũng chưa nhìn thấy mà đã mang đến cho người ta áp lực to lớn như vậy” Thắng Thiên Thử Vương nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Thật sự nhìn thấy cái gì rồi thì mọi người sẽ không thể yên lành đứng đây nói chuyện được nữa đâu” Phục Hy cười bất đắc dĩ.

Lão Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: “Chúng ta phải ở trên con đường Than Khóc bao lâu mới có thể thông qua?”

“Tại con đường Than Khóc, một ngày có mười sáu canh giờ, chúng ta ở đây ba ngày là được” Nữ Oa đáp.

La Chinh vốn còn đang đánh giá cây cột kia, chợt nghe nói như vậy thì ngẩng đầu lên hỏi: “Chỉ cần bình yên vô sự qua ba ngày là được?”

“Đúng” Nữ Oa gật đầu: “Ở đây ba ngày, sau đó trở lại theo đường cũ là nghiễm nhiên tiến vào Thượng Thanh Thiên”

“Thì ra con đường Than Khóc dễ dàng như vậy…” Nghe quy tắc xong, vẻ mặt Huyết Sư rất bất ngờ.

Các thợ săn Bất Hủ cũng có biện pháp riêng để tiến tới Thượng Thanh Thiên, thậm chí không chỉ có một biện pháp. Nhưng cho dù lựa chọn con đường nào thì cũng phải có dũng khí và thực lực vô cùng mạnh mẽ. So với những cách đó thì con đường Than Khóc này thật sự rất đơn giản…

“Không đơn giản như vậy” Huyết Nha lắc đầu: “Nếu thế thì đã có rất nhiều người dị tộc, Bất Hủ cảnh lựa chọn con đường này, con đường này cũng sẽ không bị gọi là con đường quỷ dị nhất. Đừng quên bên ngoài còn có nhiều Quỷ Quyệt như vậy”

Nhắc tới Quỷ Quyệt, tâm trạng mọi người lại trở nên nặng nề.

“Rốt cuộc Quỷ Quyệt ngoài kia là cái thứ gì?” Thắng Thiên Thử Vương lại hỏi.

Ở đây ngoại trừ Phục Hy, Nữ Oa và ba thợ săn Bất Hủ thì không ai biết kẻ địch trên con đường Than Khóc là cái gì, Quỷ Quyệt là cái gì.

“Quỷ Quyệt không có hình tượng gì cụ thể, chúng nó…” Có vẻ Nữ Oa muốn chọn lọc từ ngữ để miêu tả thứ kia, nàng nghĩ một lúc mới nói: “Không sao, chờ trời tối thêm một chút là mọi người có thể nhìn thấy chúng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận